Q7 - Chương 041: Xuân giang thuỷ noãn áp tiên tri.
Q7 - Chương 041: Xuân giang thuỷ noãn áp tiên tri.Q7 - Chương 041: Xuân giang thuỷ noãn áp tiên tri.
Lâu Sư Đức ngồi ở thiên điện Đông cung, yên tĩnh đợi thái tử trở về.
Hắn đã ngồi một canh giờ rồi, nhưng tư thế ngồi vẫn hết sức chuẩn mực, không có vẻ gì là nóng ruột, chỉ có ánh mắt hắn hơi lệch đi, luôn chiếu vào cơ quan kỳ quái ở góc phòng.
Đó là một chuỗi quả cầu tròn cỡ trứng gà được sợi tơ xuôn lại, tổng cộng có sáu quả, khi quả bên trái lay động đập vào quả cầu sắt bên cạnh phát ra tiếng "cạch", những quả cầu ở giữ không động đậy, vậy mà quả cầu ở ngoài cùng lại bắn lên. Tới khi quả cầu sắt ngoài cùng bên phải quay lại đập vào quả cầu bên cạnh, tới lượt quả cầu sắt ngoài cùng bên trái bắn lên.
Cứ lặp đi lặp lại như thế hết sức đều đặn mà vô lý.
Lâu Sư Đức khi đi vào đã nhìn thấy cơ quan này rồi, bất tri bất giác nhìn một canh giờ, muốn xem bao giờ nó dừng lại, hình như nó sẽ vĩnh viễn động đậy như thế.
Khi Lý Hoằng trở về, Lâu Sư Đức vội rời ánh mắt khỏi thứ kỳ quái đó, đi lên thi lễ:" Điện hạ, có thành công không ạ?"
Khác hẳn với dáng vẻ thoải mái khi thể hiện trước phụ hoàng mẫu hậu, Lý Hoằng mệt mỏi day huyệt thái dương:" Ngươi chuẩn bị vào Thục đi. Nhân lúc sư phụ ta còn ở Thành Đô, tranh thủ điều kiện thuận lợi này, thay thế Quách Tử Bình tiếp quản Thành Đô."
Lâu Sư Đức định hỏi gì lại thôi, xem ra thái độ Vân Sơ rất rõ ràng, thái tử muốn có gì thì tự đi mà giành lấy, y có thể tạo điều kiện chứ không làm thay.
Cũng không quá bất ngờ, từ cách phía Trường An dâng kính phóng đại đã thấy rõ, tặng hoàng đế đi theo con đường chính quy, còn tặng thái tử là mượn việc công làm việc tư thôi.
Điều này cho thấy phía Trường An không coi thái tử là quân, bản thân là thần.
Có điều quan hệ giữa thái tử và phía Trường An và Vân Sơ cũng rất đặc biệt, tận dụng thế nào chỉ thái tử quyết được, Lâu Sư Đức không dám lắm mồm:" Điện hạ còn chuyện gì muốn căn dặn thần không ạ."
Lý Hoằng lắc đầu:" Chính vụ địa phương thì ngươi am hiểu hơn ta, cứ thuận theo tình thế mà làm, cô tin ngươi."
Chính sự đã xong, Lâu Sư Đức chỉ quả cầu sắt:" Có thể thưởng vật đó cho thần không?”
Lý Hoằng thuận theo ánh mắt hắn nhìn, sai hoạn quan tới kho lấy một cái, nhưng cái này nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí có thể cầm chơi trong tay.
"Ngươi lấy cái này đi, không khác là bao, thứ này tuy đơn giản, nhưng bao hàm không ít học vấn, có thể nhìn thấy tác dụng của dùng lực và lực phản tác dụng, bao quát ... Thôi, nói ngươi cũng không hiểu, cứ cầm lấy coi như đồi chơi cũng được."
Lâu Sư Đức không phục:" Thần đọc rất nhiều sách, thông thuộc thi thư."
Lý Hoằng cười to:" Thứ này không liên quan thi thư ngươi đã học."
Lâu Sư Đức không nói nữa, thi lễ mang cơ quan nhỏ rời Đông cung. Ngồi trên xe ngựa rồi hắn dùng ngón tay đẩy quả cầu sắt bên trái, để nó rơi xuống, ngay tức thì quả cầu bên phải văng lên.
Nghe tiếng cạch cạch đều đặng, Lâu Sư Đức lẩm bẩm:" Xem ra phải học thêm học vấn mới rồi."
Lại nói Lý Hoằng đi qua đi lại trong phòng, Lợi Châu, Quỳ Châu nằm trong tay mẫu hậu hắn, Kiếm Môn Quan vẫn do phụ hoàng hắn kiểm soát, khống chế được hai đường thủy lộ và quan ải này, đất Thục không cách nào tự phong tỏa thành vùng trời riêng nữa.
Sư phụ dẫn đại quân vào Thục, nghe nói đồ sát hết Bách ky ti Lợi Châu, vào Thành Đô lại kháng chỉ giết một loạt quan viên nữa, có thể nói đã nhanh chóng trấn áp mọi thế lực Thành Đô rồi. Sư phụ vốn có thể dễ dàng giúp đỡ hắn khống chế hoàn toàn đất Thục lại không làm, còn để lại hai cái gai đâm vào Thục.
Suy nghĩ một lúc hắn đi qua tầng tầng cung điện, tới nơi Hứa Kính Tông ở.
Hứa Kính Tông đang cầm một cái kính phóng đại hứng thú nhìn khắp nơi, khi Lý Hoằng tới, qua kính phóng đại, nhìn thấy cái mắt rất to.
"Đừng dùng thứ này nhìn mặt trời." Tuy thấy không cần nói câu này, Lý Hoằng vẫn nói:
Hứa Kính Tông thu lại kính phóng đại, nói:" Nhìn thấy thứ này làm lão phu nhớ lại chuyện vui thời thiếu niên."
Lý Hoằng nhìn vẻ mặt ngươi mau mau hỏi chuyện gì đi của Hứa Kính Tông, đành chiều theo:" Chuyện vui gì mà thái phó nhớ mãi như thế?"
Hứa Kính Tông cười khà khà hỏi:" Điện hạ có biết người tên Dương Cương không?"
Lý Hoằng ngẫm nghĩ hỏi:" Có phải là nhi tử của Dương Hùng tiền Tùy?"
Hứa Kính Tông ồ một tiếng khen:" Điện hạ đúng là biết nhiều nhớ lâu, tên Dương Cương đó khi ở thái học, thường ngày thích nhất nói câu gia phụ chính là Quan Đức vương."
"Thế là có kẻ hiếu sự dựa vào phương thức viết Luận Ngữ để biên soạn một câu chuyện mới."
"Kể Khổng Tử qua Quan Trung, chợt mắc bệnh mắt, nhìn thứ nhỏ như thấy vật khổng lồ. Phu tử đi tản bộ trong vườn, có một con chó trắng ngồi trên cối xay, phu tử bất cẩn trượt ngã, hai tay bám vào cối say mới không bị thương."
"Nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy một tòa núi đỏ nằm giữa sắc trắng, chọc thẳng lên trời, phu tử than, đây là thứ chưa từng thấy trên đời. Thế là nổi lòng muốn đặt tên, thứ màu đỏ chính là dương, hiên ngang đâm thẳng vào trời cao chính là hùng, nên gọi là Dương Hùng."
"Bấy giờ tệ tử của phu tử là Nhan Hồi thấy phu tử nằm dưới háng con chó trắng, lớn tiếng khen ngợi thì hô lên: Phu tử sai rồi, đó là dái chó, không phải Dương Hùng."
"Một đệ tử khác của phu tử là Tử Lộ từ ngoài về, nghe thấy Nhan Hồi chỉ trích phu tử sai thì nổi giận mắng: Thằng nhãi sao dám vô lễ, phu tử nói dái chó là Dương Hùng thì dái chó nhất định là Dương Hùng, cần gì ngươi chỉ trích."
Hứa Kính Tông nói xong cười to không dứt, chẳng biết cười cái gì. Lý Hoằng cười khan vài tiếng, thấy Hứa Kính Tông cười tới ho khù khù, đi tới vỗ lưng ông ta ngồi xuống:" Cô đời này sẽ không lấy kính phóng đại nhìn người khác."
Hứa Kính Tông ngừng ho, lần nữa giơ kính phóng đại lên trước mắt nhìn Lý Hoằng:" Điện hạ không thể không đề phòng."
"Được rồi, được, cô tiếp nhận lời khuyên gián của thái phó, cô biết đạo lý nhân vô thập toàn chứ, nhất định không lấy kính phóng đại nhìn người khác. Cũng không dùng ánh mắt thái tông nhìn người khác, dù sao mấy người có thể so với Ngụy Trưng chẳng có mấy, mà cô cũng chẳng chịu nổi loại người đó."
Lý Hoằng nổi chủ đề:" Chúng ta nói chuyện đất Thục đi, tuy cô vương phái được người vào Thành Đô, nhưng vẫn bị phụ hoàng, mẫu hậu kiềm chế, cô vương phải phá cục thế nào?"
Hứa Kính Tông vẫn chơi với kính phóng đại trong tay:" Điện hạ phóng tâm mắt xa chút, Lợi Châu, Quỳ Châu, Kiếm Môn Quan khống chế được Thục. Vậy nơi nào khống chế được Lợi Châu, Quỳ Châu, Kiếm Môn Quan?"
Lý Hoằng đáp không cần nghĩ:" Quan Trung, Hán Trung!"
Hứa Kính Tông lại hỏi: "Vậy nơi nào khống có thể khống chế Quan Trung, Hán Trung?”
"Trung Nguyên, ồ..." Nói tới đó Lý Hoằng nhíu mày ngẫm nghĩ:
Hứa Kính Tông nói:" Nay bệ hạ giao Thục cho thái tử, nhưng lại khống chế yếu địa của Thục, khiến điện hạ phải tranh đoạn Quan Trung, Hán Trung bù lại thiếu sót cách cục của Thục."
"Đợi điện hạ lấy được Quan Trung, Hán Trung thì không biết mất bao lâu rồi, lại phát hiện Trung Nguyên kiềm chế, đợi khi điện hạ lấy được Trung Nguyên lại cần bao năm nữa?"
"Tới khi ấy ắt thân thể bệ hạ đã là đèn cạn dầu, nên lão phu nghĩ, điện hạ thuận theo tự nhiên là được."
Lý Hoằng hít một hơi thật sâu:" Đây chính là chiến lược lấy địa vực đổi thời gian, chẳng lẽ phụ hoàng ta dùng nó?" "Đúng thế, bệ hạ không chịu sỉ nhục thành thái thượng hoàng đâu."
"Cô vương chưa từng nghĩ tới chuyện để phụ hoàng làm thái thượng hoàng, bất kể bao lâu, cô vương cũng đợi được."
Hứa Kính Tông cau mày:" Chuyện này lão phu có thể xác định, nhưng Vân Sơ có vẻ không tin tưởng điện hạ cho lắm, hành vi của y ở tây nam khó lường, tựa hồ không chỉ mưu đồ Nam Chiêu đâu."
Lý Hoằng tới trước tấm bản đồ khổng lồ, nhìn vòng trong lớn vẽ quanh Nam Chiếu, cuối cùng nói:" Cô không tin có ngã rẽ gì ở đây."
Hứa Kính Tông ngẩng đầu nhìn Lý Hoằng, há miệng định nói rồi lại thôi, vì thấy không cần nói, không phải Lý Hoằng không biết mà là không thể nói.
"Ba ngày sau cô phải tới Trường An một chuyến." Trước khi đi Lý Hoằng nói:
Hứa Kính Tông gật đầu:" Nơi đó sẽ là đất long hưng của điện hạ."