Q7 - Chương 042: Ai chẳng là con người khác.
Q7 - Chương 042: Ai chẳng là con người khác.Q7 - Chương 042: Ai chẳng là con người khác.
Đem so với bố cục lớn của Lý Trị, Lý Hoằng, Vũ Mị, Hứa Kính Tông, phía Vân Sơ tựa hồ đang chui đầu vào ngõ cụt.
Đường đường là đại tổng quản của Kiếm Nam Đạo, vậy mà trong thời gian qua Vân Sơ chẳng quan tâm tới quốc gia đại sự gì cả, y ngày ngày quan tâm tới thứ rất vụn vặt, như các bộ tộc quanh Thanh Đô rốt cuộc mỗi ngày giao dịch với đại quân bao nhiêu.
Đã thế còn giám sát tỉ mỉ, ngay cả bán ra được bao nhiêu cái nồi sắt y cũng ghi nhớ trong lòng, đồng thời ra lệnh tích trữ nổi sắt, còn là loại nồi sắt riêng Trường An mới có.
Đại quân thì cứ vậy thôi, ở nguyên tại chỗ, chuyện huấn luyện cũng không tăng cường, chẳng có vẻ gì là sẽ chuẩn bị chiến đấu, nếu nói có gì tiến bộ thì đó là đàn voi đã quen với tiếng thuốc nổ rồi, cả khi nổ ở rất gần, chúng vẫn bình tĩnh đi theo dẫn dắt của Vân Sơ. Trưởng sử hành quân Lý Nguyên Sách nhiều ngày không nhìn mặt Vân Sơ, song hắn vẫn không bỏ qua từng hành động nhỏ nhất của y, báo lên triều đình, cần mẫn hơn cả một tên Bách ky tỉ.
Bì La Các từ khi rời đi không có tin tức gì.
Vân Sơ có vẻ chẳng quan tâm tới thiếu niên này sống chết ra sao, như trên đời chưa từng tồn tại một người như thế.
Lý Nguyên Sách sau nhiều ngày quan sát, rốt cuộc cũng có phát hiện, đó là đám Vân thị chưởng quầy cùng hỏa kế trước kia thấy ở khắp nơi, bây giờ đột nhiên biến mất.
Đợi khi thế tử Vân Cẩn quay về đại doanh sau đó dẫn theo đám hoàn khố tiếp nhận thị trường vận chuyển lương thực biên ải, vội vàng tới tìm Vân Sơ hỏi nguyên cớ.
Vân Sơ triệu tập toàn bộ tướng lĩnh tới lều soái của mình.
"Thời Chiến Quốc, Sở đưa Trang Kiều suất binh tới Điền Trì, lập ra nước Điền, con cháu kế thừa xưng vương, thành Tư Lan tương truyền do Trang Kiều xây nên."
"Thời Tần, Thường Án mở đường rộng năm thước từ Thục tới Điền, gọi là Ngũ Xích Đạo, sau Gia Cát Vũ Hầu mở rộng nó."
"Hán Vũ Đế sai tướng quân Quách Xương diệt nước Điền, lập quận Ích Châu."
"Đến Gia Cát Lượng bình định phương nam, tăng thêm hai quận Hưng Cổ, Vân Nam, rồi các triều vê sau lần lượt tăng thêm châu quận."
"Cao tổ hoàng đế của chúng ta lập Diêu Châu, quản lý ma hai ki mi châu kỳ thực chỉ là danh nghĩa mà thôi. Thái tông thiết lập phủ đô đốc Nhung Châu, chỉ được hai năm đã bỏ, lập phủ đô đốc Thành Đô."
"Bất kể là cao tổ hoàng đế hay thái tông đều nghĩ cách lung lạc Bạch Man thân cận với người Đường, đả kích Ô Man dã man."
"Sách lược của bản soái lần này lại khác, ta muốn thân cận Ô Man, đả kích Bạch Man, lữ soái Lý Thừa Tu dẫn hoàn khố doanh theo thương cổ tới tây nam là để chấp hành mệnh lệnh này."
Vân Sơ nói xong tư tưởng tác chiến chủ thể của mình, bất kể là Trương Đông Hải hay Lý Nguyên Sách, Khương Hiệp đều thấy khó tin.
Lý Nguyên Sách chắp tay nói:" Đại soái, tại sao chúng làm sao giao hảo với Ô Man ngu muội vô tri, đả kích Bạch Man đã tương thân với người Hán, học làm ruộng, dệt lụa luyện sắt chứ. Bạch Man mới giao thiệp nhiều với chúng ta, Ô Man vì sống trong rừng sâu, cách tuyệt với bên ngoài nên dã man, hàng ngàn năm không đổi, chúng ta kết thân với đám người đó làm gì?"
Vân Sơ như mọi khi không giải thích, chỉ trả lời ngắn gọn:" Để Ô Man áp chế Bạch Man chứ làm sao."
Khương Hiệp cũng phản đối nhưng hắn không nói ra, chỉ hắng giọng:" Đại soái, làm như thế chẳng phải để kẻ ngu xuẩn quản lý trí giả à?"
Vân Sơ gật đầu:" Đúng thết"
Lý Nguyên Sách chất vấn:" Làm sao kẻ ngu xuẩn thống trị được trí giả, rồi chúng ta phải giao thiệp với đám người mông muội vô tri ra sao?"
Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Bản soái chỉ thông báo cho các ngươi biết để dựa theo đó mà làm, không trưng cầu ý kiến các ngươi, ta muốn các ngươi trên dưới một lòng, sau khi tiến vào tây nam, biết rõ đâu là đối tượng cần đoàn kết, đâu là đối tượng cần đả kích là được."
Trương Đông Hải nhắc:" Đại soái, còn không ít người Hán ở đó."
"Cứ tính vào Bạch Man, có lế chúng sớm quên thân phận, tự coi mình là Bạch Man rồi." Giọng điệu Vân Sơ không hề có chút cảm xúc nào, tựa hồ đó là chuyện đương nhiên:
Lý Nguyên Sách vẻ mặt nghiêm túc:" Mạt tướng tưởng đại soái lần này chinh phạt tây nam, chủ yếu là vỗ về chứ?"
"Kẻ cần giết không được tha một ai, còn ai cần vỗ về cũng phải làm đến nơi đến chốn. Được rồi, nếu như các ngươi đã hiểu quả chia ra chuẩn bị đi, mười lăm ngày sau phát binh Nhung Châu."
Đợi các tướng lui hết, Trương Đông Hải do dự một chút nói với Vân Sơ mệt mỏi ngồi xuống:" Đại soái, thế tử xuất phát trước lâu như vậy nguy hiểm quá, chúng ta nên theo sát, dù sao đại quân cũng nghỉ ngơi đã lâu, ba ngày là đủ ..."
Vân Sơ cắt lời hắn:" Trong quân doanh này ai không phải con người nào đó, phải phái con nhà ai đi chịu nguy hiểm thay con mỗ đây?"
Trương Đông Hải nghe vậy không dám ý kiến nữa, lùi khỏi lều soái.
Từ sau ngày hôm đó đại quân tích cực chuẩn bị tiến quân, Vân Sơ lại lần nữa khiến đám Lý Nguyên Sách thấy hoang đường, lương thực chuẩn bị nhiều chút là tất nhiên, chăn mùa đông cũng có thể hiểu, còn nồi sắt mang đi thật nhiều để làm cái gì? Không chỉ nhiều, còn nhiều tới độ làm người ta câm nín.
Thám báo liên tục tỏa ra khắp nơi, liên tục lùng sục tuyến đường bọn họ chuẩn bị hành quân.
Từ khi Bì La Các trở về, quân liên hợp của Thịnh La Bì bắt đầu rút lui. Vân Sơ cứ ở nguyên tại chỗ không tới Nhung Châu nơi Chương Cừu Hiếu Phương đại bại không ai sống sót, nên bọn họ không dám tấn công Đô Giang Yển. Thêm vào lương thảo với các tộc tây nam mà nói là vấn đề lớn, họ căn bản không thể giằng co với Vân Sơ quá lâu. Chỉ dựa vào dã thú trong rừng làm lương thực thì không đủ duy trì đại quân.
Nếu bọn họ đã lui thì Vân Sơ tất nhiên sẽ tiến, y sẽ đến Nhung Châu, sau đó vượt Lô Thủy, tiến tới một dải Chiêu Thông, Hội Xuyên.
Ô Man tuy đã bị Bạch Man Thịnh La Bì đánh bại, biểu thị thuần phục, nhưng chỉ có Ô Man gần bộ lạc Bạch Man mới đầu hàng, còn Ô Man ở vùng biên viễn thậm chí là không biết có chuyện này.
Đó là Ô Man mà Vân Sơ muốn đoàn kết đánh bại Bạch Man.
Vân Sơ biết rõ, năm vạn binh mã mình mang theo, dù tất cả đều biết bay cũng không thể bao phủ mảnh đất rộng như tây nam.
Có Ô Man giúp đỡ thì dễ hơn nhiều, chỉ có bọn họ mới có thể tìm chính xác vị trí tử địch Bạch Man ở trong rừng.