Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1517 - Q7 - Chương 043: Núi Rừng Tây Nam. (1)

Q7 - Chương 043: Núi rừng tây nam. (1) Q7 - Chương 043: Núi rừng tây nam. (1)Q7 - Chương 043: Núi rừng tây nam. (1)

Tin tức đại quân chuẩn bị xuất phát làm phía Thành Đô thở phào một hơi, Quách Tử Bình dẫn quan viên trong thành tới, mang theo rất nhiều vật tư lương thảo ủy lạo đại quân, còn nói là bù đắp số lương thảo lần trước bị man nhân đột kích đốt mất.

Ý tứ đuổi khách quá rõ, người ta sợ là Vân Sơ mượn cớ lần lữa thì không ai sống yên, sắp Tết rồi, ai cũng muốn tiễn ôn thần đi bằng mọi giá.

Bởi thế lần này đại quân Vân Sơ mang theo lượng vật tư có thể nói chưa từng có.

Hết thảy chuẩn bị xong, đại quân chỉ còn ba ngày nữa sẽ xuất phát.

Lý Tư bê ấm trà từ bên ngoài vào, gương mặt vẫn còn mang dấu nước mắt, quỳ dưới chân Vân Sơ:" A gia, đám Mỹ Ngọc Nhi đi rồi, không đưa con theo, mấy hôm nay con phái rất nhiều người đi mà không tìm thấy chúng đâu nữa."

Vân Sơ vuết tóc Lý Tư:" Là ta không cho con đi, ngay cả ta cũng không biết chúng ở đâu."

Lý Tư khóc:" A gia, nguy hiểm lắm."

Vân Sơ gật đầu, nửa đùa nửa thật nói:" Vậy con cầu phúc cho chúng là được, nhưng đừng cầu khấn đầu Phật, ta lo Phật không phù hộ chúng mà còn giáng tội đấy."

Lý Tư chẳng cười được, nàng thương tâm trở về lều của mình, ngồi khóc một hồi rồi vén đệm trải giường lên, nhìn đầu thập bát la hán chất đống ở dưới, lòng phiền muộn, làm sao mới có thể nung số đầu này ra, mang tiền về Trường An đây.

Mỹ Ngọc Nhi nói, đây là thu hoạch riêng của bảy trăm tên hoàn khố bọn họ, không thể nộp lên trên.

Vừa rồi thăm dò a gia, thì ra a gia biết chuyện đầu phật rồi, Lý Tư bắt đầu tính toán chuyện biến đầu Phật thành khối vàng.

Lần trước đám Mỹ Ngọc Nhi trở về, người toàn mùi máu, nàng hỏi đi cướp có khó không, Mỹ Ngọc Nhi nói không khó.

Lý Tư thấy Mỹ Ngọc Nhi đang nói dối, lấy được bao nhiêu tiền như thế nhưng lại không hề vui, đằng sau đó nhất định có chuyện không thể kể ra ngoài.

Nàng cởi hài nằm trên giường, chợt nghe lộc cộc, một cái đầu vàng lấp lánh lăn ra. Lý Tư nhận ra cái đầu đó, chính là Khán Môn La Hán, đứng ở trước cửa, tay cầm vũ khí thủ hộ, có thể trừ tà, ngụ ý bảo vệ bình an.

Mắt nàng và Khán Môn La Hán nhìn nhau chằm chằm, phát hiện vị la hán đó không muốn nhìn nàng, còn quay đầu đi, thà nhìn mặt đất chứ không muốn nhìn nàng nữa, rõ ràng là bất mãn với việc đám Mỹ Ngọc Nhi làm.

Thế là Lý Tư cúi đầu xuống nói nhỏ:" Bản cung là An Định công chúa, nếu lần này ngươi phù hộ Mỹ Ngọc Nhi bình an trở về, bản cung chuyên môn tạo kim thân cho ngươi, đưa tới cho ngươi vô số tín đồ."

Vừa nói nàng vừa quay đầu Khán Môn La Hán về phía mình:" Ngươi không nói, bản cung coi như ngươi đồng ý rồi đấy."

Xong việc nàng thò chân ra đá cái đầu lại gâm giường.

Lúc này Vân Cẩn quân một tầng vải xanh trên trán, tai đeo chuông bạc, động đậy một chút là chuông phát ra âm thanh trong trẻo như tiếng cười thiều nữ.

Bên hông hắn đeo một thanh yêu đao, loại đao này khác với hoành đao lưỡi lớn của Đại Đường, lưỡi đao hẹp hơn, sống đao hơi cong, gọn nhẹ hơn. Nhìn tựa đơn giản nhưng do đại tượng trong quân chuyên môn rèn cho họ.

Hai chân hắn đi hài sỏ ngón, mặc ảo cộc bó sát người, hạ thân mặc cái quần ống thụng, ai nhìn cũng bảo đây là thiếu niên đất Thục tuấn tú khỏe khoắn.

Đám Lý Thừa Tu, Ôn Hoan, Địch Quang Tự và Trình gia huynh đệ cũng ăn mặc như thế. So với Vân Cẩn chỉ ít hơn mấy chuỗi vòng nga lê trướng trung hương, đây là thứ dùng để đuổi muỗi, nhưng không phải do công tượng phường Tấn Xương làm mà do đích thân Lý Tư chế tác, tác dụng xua đuổi côn trùng. Bên hông Vân Cẩn còn đeo thêm mấy túi thơm, trong đó là vật mà rắn rết rất ky.

Vân Cẩn đã hứa rồi, nên không vì Lý Tư không nhìn thấy mà không đeo, kệ cho đám huynh đệ trêu ghẹo.

Tuy là mùa đông, nhưng hai bên đường đi cây cối xanh um tùm, che lấp ánh mặt trời, cỏ dại mọc cao tới ngực người ta, không cách nào phân định phương hướng, cũng chẳng có đường đi, bọn họ phải vừa đi vừa mở đường.

Nếu không có người dẫn đường, thực sự nửa bước khó đi.

Được cái đây là mùa đông, đám côn trùng đáng sợ của tây nam ngủ đông hết rồi, còn dã thú à? Chỉ sợ chúng không tới thôi, thương đội này đều là người tinh anh nhất trong thương đội Vân gia, dã thú mò tới, bọn họ sẽ có bữa ăn cải thiện.

Đám Vân Cẩn bận bịu suốt ngày, không ngừng một khắc.

Chưởng quầy cấp hai Lưu Xuân Phong ngồi trên xe ngựa cười khà khà nhìn mười thiếu niên đó, mới đầu ông ta còn nghĩ thế tử là người vô cùng khó hầu hạ, không ngờ khi gặp thế tử, ông ta còn tưởng đó là một Bạch Man vui vẻ.

Có điều ông ta không vì thế tử vui vẻ vô tư như thiếu niên không hiểu thế sự mà coi thường, ông ta biết, Vân thị loại người gì cũng có nhưng không có kẻ ngốc.

Ví như tên Ôn Hoan lười tới mức chẳng thèm động đậy bên cạnh, suốt ngày lờ đờ ngáp như ngủ không đủ.

"Bối ni mộc. ( đi cùng đi)" Địch Quang Tư hướng về phía xe gọi:

Ôn Hoan bực bội quay đầu lại Đáp:" Xa lão!" (Đang ngủ)

Lưu Xuân Phong cười sửa cho họ:" Chữ mộc phải ngậm miệng phát ra, còn chữ lão hơi lục khục ở trong miệng mới đúng. Hai vị công tử phát âm rất tốt rồi, chịu khó nói nhiều thêm là sẽ không khác gì Bạch Man đâu. Với sự thông tuệ của hai vị công tử không lâu nữa sẽ học hết."

Trình Long đi gần đó khit mũi:" Có gì khó đâu, quanh đi quẩn lại chỉ có vài câu thôi, ta cũng biết."

Lưu Xuân Phong cười to:" Sáu vị là Ô Man, lắm mồm trước mặt Bạch Man sẽ bị cắt lưỡi đấy."

Sáng hôm sau thương đội rốt cuộc cũng rời khỏi rừng rậm tối tăm, lúc này ánh ban mai thoáng hiện nơi chân trời phía đông, những dãy núi đồi nhấp nhô tắm mình trong làn sương mờ mờ ảo ảo, mang theo một vẻ đẹp khôn tả. Bọn họ đi qua một lối mòn nhỏ dưới chân núi, ngọn núi đó tuy không cao lắm, nhưng vách đá dựng đứng như tường, lưng chừng nói là vô số vật thể nhô ra như những cài hòm gỗ, cảm giác hết sức rùng rợn.

Con đường bọn họ đang đi bây giờ gọi là Bặc đạo, cho nên gặp cảnh tượng này không có gì lạ.

(*) Người Bặc sau này gọi là người Bạch, chắc vì chữ Bặc quá cổ không ai dùng nữa nên còn chữ đồng âm là Bạch, còn nhiều cách gọi khác nữa, nhưng bây giờ gọi người Bạch là phổ biến nhất.
Bình Luận (0)
Comment