Q7 - Chương 044: Núi rừng tây nam. (2)
Q7 - Chương 044: Núi rừng tây nam. (2)Q7 - Chương 044: Núi rừng tây nam. (2)
Người Bặc là đám người thích đem thi thể của mình cho vào quan tài gỗ, sau đó đặt lên vách núi. Nhiều khi vì đặt một người chết lên vách đá mà khiến có thêm nhiều người chết.
Chính mắt Vân Cẩn nhìn thấy mọi người vừa mới dùng dây thừng kéo một cỗ quan tài lên vách núi, một người Bặc không cẩn thận trượt chân ngã từ vách núi xuống chân núi, bẹp dí luôn.
Cái nhà có người chết phải bán một nhi tử mới có tiền thuê người đưa người chết lên vách núi, giờ giữa chừng lại chết thêm một người, thế là người nhà của tên vừa ngã chết lại từ nhà người chết chọn một người tráng kiện tới nhà họ.
Tên bị ngã tới dẹp lép kia vẫn nằm dưới vách đá, mọi người tựa hồ chẳng vội dọn xác, ngược lại họ còn nóng ruột đi xem cái nồi nấu thịt tỏa ra mùi là lạ.
Vân Cẩn nhớ a gia từng nói, món ngon đôi khi không cần công đoạn nấu nướng phức tạp, cho nên tò mò đi về phía nồi thịt.
Không ngờ chưa tới gần đã có người ngăn lại, xem ra không định mời hắn ăn.
Vân Cẩn đành lui về thương đội, gặm lương khô, hắn muốn xem hết cảnh tượng thú vị này.
Ôn Hoan cứ cho một miếng rau muối, cắn thêm một miếng lương khô, cuối cùng là uống một ngụm nước, đó là tiết tấu cố định của hắn. Khi ăn lương khô, Ôn Hoan phải loại bỏ mọi ý nghĩ ra khỏi đầu, vì hắn thấy thứ lương khô này không phải giành cho người ăn, một khi ăn vào sẽ không phải là người nữa.
Đây là bản lĩnh rất lợi hại của Ôn Hoan, chính là lúc phải ăn lương khô hắn sẽ cách tuyệt toàn bộ cảm xúc của mình, cho nên trông hắn như đứa thiểu năng.
Chỉ đến khi ăn xong, bộ óc của hắn mới quay vê.
Vân Cẩn nghe thấy tiếng Ôn Hoan nôn khan liền biết sự thông minh của hắn đã quay lại liền nói:" Xem ra chết một người, ăn một con lợn là tập tục của người Bặc." Ôn Hoan rướn cổ lên như ngỗng, ra sức vuốt những thứ khiến hắn không thoải mái mau trôi xuống dạ dày, thầu thào nói:" Ta thà ăn lợn sống chứ không ăn lợn họ nấu."
Vân Cẩn không hiểu:" Ít ra cũng là thịt chín mà."
Ôn Hoan nói:" Bọn họ khi nấu thịt, chỉ sợ máu lợn bị lãng phí, cho nên nồi thịt đó là nấu bằng máu lợn đó."
Vân Cẩn thấy không nên tin lời một phía, đến khi đám đông vì người vừa ngã chết kia kéo tới một con lợn, hắn mới tin lời Ôn Hoan.
Lợn bị người ta dùng gậy với gạch đập chết, cách nhổ lông là đặt con lợn lên lửa nướng, đợi cháy đen xì xì rồi lấy đá cạo da cháy, sau đó ...
Vân Cẩn chẳng còn hứng thú ăn uống nữa.
Lưu Xuân Phong đi qua chỗ người Bặc, chẳng biết ông ta nói gì với những người Bặc kia, khi quay về mang theo một cái nồi, hai thanh đao, mấy cuộn vải rồi đi qua bên kia, đổi lấy sáu Bặc đồng cường tráng.
Bặc đồng rất cần mẫn, cũng rất biết ý tứ, thấy đám Vân Cẩn đi bộ, ngồi xuống bảo bọn họ ngồi lên lưng.
Vân Cẩn không thích tiếp xúc thân cận với nam nhân như thế, giáo dục hắn được tiếp nhận cũng không cho phép hắn làm việc coi là sỉ nhục người khác. Trình Giao lại chẳng bận tâm, đem thân thể to lớn gần 200 cân của mình nhảy lên lưng Bặc đồng, Bặc đồng gầy gò vậy mà cõng Trình Giao đi rất nhẹ nhàng. Trình Giao còn lo tên này hết sức, cho lương khô vào miệng Bặc đồng, thế là Bặc đồng đó đi càng nhanh.
Bặc đồng bị Vân Cẩn từ chối thì ai oán nhìn hắn, đến khi Vân Cẩn đưa hắn lương khô mình ăn thừa, tên đó mới vui vẻ.
Lưu Xuân Phong nhìn thấy hết, ông ta sai Bặc đồng đi trước, giải thích với Vân Cẩn:" Bọn họ đã quen làm nô lệ cho người ta rồi, coi làm nô lệ là vinh, nếu nhi tử một nữ nhân bán được với giá cao thì những đứa con của nàng cũng sẽ bán được với giá cao, khiến nhiều nam nhân người Bặc muốn nàng."
Vân Cẩn không quên cha muốn hắn rèn luyện, nên hắn chỉ đi bộ, kết quả là bị lời của Lưu Xuân Phong làm lảo đảo, nhìn ông ta với ánh mắt không tin. "Đó là quy củ của rừng rậm, thế tử đừng xem thường người ta, mỗi nơi có cách sống khác nhau. Người ta dựa vào bản lĩnh này mà sống yên bình vui vẻ trong rừng sâu, cho dù là bộ tộc hung tàn nhất, tìm được người Bặc cũng đối đãi tốt với họ, dù bản thân đói cũng để người Bặc ăn no trước."
"Ồ, trâu của nông hộ cũng được đãi ngộ như thế."
Lưu Xuân Phong cười ha hả bởi cách so sánh này:" Thế tử nói phải lắm, cho nên mới nói, yếu tới cực điểm lại thành ưu thế trong rừng rậm. Thế tử đợi mà xem, chưa tới trăm năm, người Bặc nhất định sẽ thành bộ tộc nhân số nhiều nhất trong rừng."
Vân Cẩn liên tưởng tới Bạch Dương bộ nuôi dưỡng a gia mình, người Tắc ở Tây Vực cũng chấp hành loại sách lược gần như tương tự, bọn họ luôn tìm kiếm cường giả, dựa vào cường giả. Tây Vực có biết bao bộ tộc sớm còn chiều mất, duy chỉ có người Tắc tồn tại mãi.
Giờ thì Vân Cẩn hiểu vì sao a gia nhất định rời khỏi bộ tộc người Tắc rồi.
Trước kia Vân Cẩn cùng Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừa Tu từng thảo luận kịch liệt chuyện a gia rời Tây Vực, bọn họ nhất trí cho rằng, nếu a gia ở lại bộ tộc người Tắc, đoán chừng sẽ nhanh chóng thành vương của người Tắc. Với trí tuệ, võ lực của a gia, nhất định sẽ gây dựng lên một bộ lạc cường đại, trở thành Tây Vực vương.
Chứ đi theo Đại Đường, khi đó mà nói tương lai mù mịt.
Bây giờ nhìn lại thì a gia không đi không được ... Với tính cách của a gia thì cả đời không thể thích ứng được với người Tắc, người Tắc thì quỳ bái cường giả, a gia thì thích giết cường giả.
Sói lớn lên trong đàn cừu thì vẫn là sói, sói không cách nào đem đàn cừu đi đánh thiên hạ, khả năng lớn nhất là có một ngày sói sẽ phẫn nộ cắn chết hết đàn cừu xung quanh.
Cho nên nể tình tổ mẫu, a gia phải rời đi.
Hâm mộ kẻ mạnh là thiên tính của người Tắc, là bản năng của họ, dù là Vân Na cô cô được a gia nuôi lớn cũng không thoát được thiên tính này. Vân Cẩn trước kia rất giận cô cô, không hiểu sao cô cô lại có thể tiếp nhận chuyện làm ngoại thất không danh phận của Lý Hoằng, đó là một phần lý do sau này hắn không thân với cô cô nữa.
Bây giờ hắn nghĩ mình có thể thông cảm với cô cô rồi.
Vân Na cô cô rất kiên cường, nhưng Lý Hoằng lại quá cường đại.
Vân Cẩn ngẩng đầu lên nhìn cây cối cao lớn trên Bặc đạo, nếu mình kiếm một nữ nhân khác về làm lão bà, để Tư Tư làm ngoại thất ...
Vừa nghĩ tới đó hắn lắc đầu, xua đi suy nghĩ kinh khủng đó, giả thiết này không thành lập, đừng nói là để thành chuyện đã rồi, chỉ có chút dấu hiệu thôi, Tư Tư sẽ đầu độc chết nữ tử đó, thậm chí cả người xung quanh nữ tử đó cũng đừng hòng.
Chuyện đó Tư Tư nhất định làm ra được.
Còn nếu là Vân Cẩm?
Gai ốc chạy từ chân lên đầu Vân Cẩn, đứa muội muội song sinh đó của hắn là người thế nào, một ánh mắt có thể khiến cả hắn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự sợ hãi.
Không ai dám nảy ra ý nghĩ đó với Vân Cẩm, Tư Tư giết nữ tử xen vào tình cảm của mình, còn Vân Cẩm sẽ giết chính nam tử dám phụ bạc nó.
Vân Cẩn hiểu nhưng không tiếp nhận được, trên đời này ai lại cam nguyện thành nô lệ của người khác chứ.
Con người phải làm chủ nhân của chính mình chứ.
Vân Cẩn nhìn người Bặc cõng Trình Giao đi trước mắt, suy nghĩ mãi không thôi.