Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1519 - Q7 - Chương 045: Nơi Này Cần Một Anh Hùng.

Q7 - Chương 045: Nơi này cần một anh hùng. Q7 - Chương 045: Nơi này cần một anh hùng.Q7 - Chương 045: Nơi này cần một anh hùng.

Vân Cẩn cứ vừa đi vừa nghĩ mãi như thế đến khi trời tối lúc nào không hay, Lưu Xuân Phong dẫn bọn họ tới một hẻm núi, nơi này có một cái trại không nhỏ. Ông ta nhiệt tình giao lưu với trại chủ, còn tặng vải vóc là thứ hiếm thấy trong rừng.

Vì thế bọn họ đi vào cái trại được hàng rào gỗ vây quanh, người trong trại rất thân thiện, tươi cười chào đón thương đội bọn họ.

Giữa trại có một cái sân rất rộng, chính giữa dựng đài gỗ thấp, xung quanh có tám cái cột làm bằng nhiều cọc gỗ nhỏ, trên cột là đống rơm hoặc cỏ khô như hình cây nấm. Lưu Xuân Phong chỉ dẫn đám hỏa kế mang hàng hóa ra bày gần cái đài đó, người trong trại cũng vui vẻ chạy về nhà lấy đủ thứ linh tỉnh ra giao dịch.

Đám Vân Cẩn không có việc gì làm liền đi lang thang trong trại ngó nghiêng.

"Nữ nhân nơi này trừ đen một chút, nhưng mà nhìn kỹ thì xinh xắn có nét lắm." Nghe giọng điệu này là biết của Ôn Hoan:

Lý Thừa Tu trêu:" Cứ ở trong rừng thêm nửa năm đi, tới ngay cả nữ nhân thân hình to béo, vú sệ cả thước, ngươi cũng sẽ thấy bóng dáng quý phụ Trường An."

Ôn Hoan xùy xùy mấy tiếng, xua đi hình ảnh khủng khiếp mà Lý Thừa Tu miêu tả, mất cả hứng.

Vân Cẩn, Địch Quang Tự không tham gia với hai tên bây giờ đầu óc toàn nữ nhân đó, nhìn ngắm khung cảnh thanh bình của cái trại. Kiến túc đa phần là nhà sản, dưới sản thì nuôi lợn, tầng trên thì sống. Cũng không phải là nhà nào cũng nuôi lợn, nhưng nhà nào nhiều lợn nhất chắc chắn là giàu có nhất, như nhà trại chủ nuôi tới ba mươi con lợn.

Không thấy chó, cũng chẳng có gà, bọn họ chỉ nuôi lợn thôi, thứ lợn lông đen xì, có con răng nanh nhô ra ngoài, rất dữ tợn, chắc là lợn rừng bắt về nuôi chưa lâu.

Vừa rồi nữ tử Ôn Hoan nói xinh xắn là ở trên nhà trại chủ, Vân Cẩn nhìn rồi, đoán chừng Ôn Hoan chẳng nhìn mặt người ta, mà ắt mắt chỉ nhìn vào miếng vải giống yếm của nữ tử phường Bình Khang, hai ngọn đồi nhấp nhô dưới cái yếm đó mới là nguyên nhân hắn thấy nàng xinh xắn.

Nói chung không có gì đặc biệt lắm, đám bọn họ đang trong giai đoạn làm quen tình hình thôi, mọi chuyện đã có người trong thương đội đội lo liệu.

Giao dịch xong đám Lưu Xuân Phong đốt đống lửa rất lớn ở sân phơi, xếp xe hàng vây xung quanh, mọi người nướng thịt khô, nướng lương khô, hoặc nấu canh gà.

Nơi này cách nhà trại chủ không xa, ngẩng đầu lên là thấy.

Đến tối trại chủ dẫn mười mấy tráng hán đi tuần tra, không có tiếng chó sủa, đúng là nơi này không có thói quen nuôi chó thật.

Nhưng mà có tiếng nữ nhân la hét.

Cứ ngỡ rằng nơi yên bình thế này, sâu trong rừng cuộc sống gian nan người ta phải nương tựa vào nhau sống, vậy mà cũng xảy ra chuyện cậy quyền thế ức hiếp người khác. Giọng nữ nhân kia khá lớn, đám Vân Cẩn đều nghe thấy, nàng hung hãn đang chửi trại chủ, hôm kia tới tìm nàng, hôm qua tới tìm nàng, hôm nay tới tìm nàng, nhưng lại không cho nàng ở trong nhà lớn, còn mắng trại chủ là cọn lợn chỉ biết phối giống.

Mắng chửi rất đặc sắc làm đám Vân Cẩn dựng lỗ tai lên nghe, tiếc là trời tối quá không nhìn rõ bộ dạng của nữ nhân kia.

Trại chủ dẫn nữ nhân lên nhà, đuổi đáng người đi cùng đi, đám đó cười hô hố đi về nhà, sau đó không lâu một hán tử hùng tráng như núi lủi thủi xuống lầu, ôm gối ngồi ở bậc cầu thang.

Loáng thoáng trong nhà truyền ra tiếng nam nữ giao hoan, âm thanh đó lọt vào tai làm khuôn mặt Vân Cẩn trước đống lửa bập bùng thay đổi không ngừng, cuối cùng hắn đứng dậy mang bánh được nướng xốp tới bên hán tử đó, hỏi:" Nữ nhân của ngươi à?

Hán tử gật đầu không nói.

Vân Cẩn chia lương khô cho hán tử:" Sao cho người khác ngủ với nữ nhân của ngươi?"

"Đó là trại chủ." "Trại chủ thì có thể bắt nạt người ta à?"

Hán tử giọng run run, hai tay siết chặt:" Trại chủ nhiều thủ hạ, ta không đánh được."

Có lẽ bị những suy nghĩ ban ngày ảnh hưởng, Vân Cẩn lấy ra đao đặc chế của mình, cắm trước mặt hán tử:" Ta mà là ngươi, ta sẽ chém chết tên trại chủ đó."

Hán tử nhìn thanh khảm đao sáng loáng trước mặt, lửa giận bùng lên trong ánh mắt, đưa tay ra định lấy thanh đao, nhưng tay vươn ra giữa chừng rụt tay về, lí nhí nói:" Không sao, lát nữa là ổn thôi."

Vân Cẩn giận dữ:" Ngươi tên là gì?"

"Lộng Nham.”

"Ngươi có khỏe không?"

"Trong trại không ai khỏe bằng ta."

"Nhưng trại chủ đang ngủ với nữ nhân của ngươi, ngươi lại ngồi ngoài trông cho hắn, đó là lý gì? Cho ngươi biết, nữ nhân của ai thì người đó ngủ, đó là quy củ, không ai được phá vỡ. Nữ nhân của ngươi vừa rồi mắng trại chủ là lợn, ngươi để nữ nhân của ngươi bị lợn rúc à?”

Lộng Nham do dự nhìn thanh đao, lại nhìn thiếu niên kỳ lạ có vẻ tức giận hơn cả hắn.

Vân Cẩn chỉ lên nhà của Lộng Nham:" Giết trại chủ, cướp nữ nhân của ngươi về, cho ta thấy một dũng sĩ thực sự, thanh đao này sẽ là của ngươi. Nếu không ngươi dùng thanh đao này tự sát đi, đừng sống tủi nhục hèn nhát như vậy."

"Ta không phải kẻ hèn nhát."

"Vậy giết hắn đi! Nếu không ngươi là đồ hèn!"

Lộng Nham mặt đỏ bừng bừng đứng bật dậy, rút đao rồi sải bước đi lên lầu.

Địch Quang Tự sán tới:" Hắn đi cướp lại lão bà hay vì thanh đao vậy?"

Ôn Hoan khẳng định:" Hắn muốn thanh đao."

Lý Thừa Tu cũng tán đồng:" Xem ra thanh đao quan trọng hơn lão bà." Vân Cẩn nhìn chằm chằm vào Lộng Nham, gương mặt chưa tan hết sự non nớt không ngờ xuất hiện nét suy tư không phù hợp với tuổi tác, đột nhiên nói:" Ta không muốn đi theo thương đội nữa, kế hoạch của a gia không ổn rồi, các ngươi nhìn xem, ngay cả lão bà của mình bị người ta dâm nhục, vậy mà hắn không phản kháng, vậy làm sao có thể dùng những người này đánh nhau với Bạch Man được? Bọn họ quá cam chịu."

Lý Thừa Tu ồ một tiếng, sự chú ý từ Lộng Nham quay sang Vân Cẩn:" Có phải ngươi muốn dùng nơi này làm cơ sở, gây dựng lực lượng rồi đánh vào tây nam?"

Vân Cẩn lắc đầu:" Không phải, nơi này chỉ là xuất phát điểm, sau đó chúng ta thẳng tiến không quay đầu lại."

Địch Quang Tự ngẫm nghĩ:" Ngươi muốn làm lưu khấu à?"

"Đúng, mà cũng không đúng, ta cần tinh thần của lưu khấu, dũng khí tiến về phía trước không sợ trước mắt là cái gì, như thế mới phá vỡ được thói quen sống bế tắc ở đây. Ta muốn dạy cho người nơi này biết phản kháng, muốn bọn họ nhận ra họ mãi ăn chẳng no, chính là vì đám đầu nhân đã chiếm đoạt tất cả của bọn họ."

Ôn Hoan vỗ tay:" Hay lắm, như thế chúng ta cần một tấm gương, cần một anh hùng, tên Lộng Nham đó cao to, rất thích hợp..."
Bình Luận (0)
Comment