Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1520 - Q7 - Chương 046: Lợn Là Của Ta.

Q7 - Chương 046: Lợn là của ta. Q7 - Chương 046: Lợn là của ta.Q7 - Chương 046: Lợn là của ta.

Khi bốn Vân Cẩn người chụm đầu một chỗ thì thâm bàn tính thì trên nhà sàn truyền ra tiếng hét, bóng dáng hùng tráng của Lộng Nham thấp thoáng trên mành trúc, trông càng thêm to lớn.

Thanh trường đao kia cực kỳ tương xứng với Lộng Nham, mỗi lần vung đao là có máu phun lên mành trúc, chỉ thoáng cái bên trong đã yên tĩnh lại.

Lông Nham từ trên nhà đi xuống, toàn thân bị máu rưới ướt đẫm, thanh đao dưới ánh lửa, như răng nanh của quỷ dữ.

" Nữ nhân đó đâu rồi?" Vân Cẩn thấy hắn xuống một mình, trong nhà lại không có động tĩnh gì, hỏi:

"Giết rồi!" Lộng Nham trả lời ngắn gọn:

"Vì sao?"

"Ta phải chạy, nếu không người của trại chủ tới giết ta, mang theo nữ nhân rất phiền."

Vân Cẩn hơi bất ngờ, một nam nhân trước đó nữ nhân bị người ta chà đạp chỉ biết ngồi thu lu lại biến chuyển nhanh như vậy.

Ôn Hoan hớn hở đi lên:" Ngươi hẳn là có mấy bằng hữu thân thiết chứ, sao không nhân lúc thủ hạ của trại chủ chưa phát hiện, giết chúng đi, khi đó ngươi là trại chủ rồi, toàn bộ lợn và nữ nhân trong trại là của ngươi, khi đó không cần chạy nữa."

Lộng Nham thấy Ôn Hoan nói đúng, xách đao đi tới cuối trại, ở đó toàn những căn nhà không có lợn. Chốc lát sau hắn dẫn tới đám người tay cầm đủ vũ khí cổ quái, bọn họ vừa đi vừa bàn bạc.

"Bây giờ phải làm sao?"

"Tên nào quan hệ với trại chủ tốt nhất thì giết tên đó trước đi."

"Vậy thì giết Nha Băng đi, ta sớm muốn giết tên đó rồi."

Thế là cả đám kéo nhau tới một căn nhà khác. Lý Thừa Tu lẩm bẩm:" Bọn họ phải chia nhau ra giết người của trại chủ chứ, không biết tranh thủ thời cơ gì cả."

Địch Quang Tự từ lâu nghiên cứu về dũng khí, cũng thu được thành quả:" Không đâu, làm thế là đúng đấy, bọn họ hiện giờ đang ở giai đoạn đầu của phản kháng, còn rất nhát, chỉ có tụ lại cùng một chỗ mới có dũng khí, chia ra là thất bại ngay."

Ôn Hoan hỏi:" Vậy ngươi đoán xem, sau khi khống chế được cái trại này thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Còn làm gì nữa, một đám người bị chèn ép lâu, một khi vùng lên phản kháng thế nào chẳng cướp bóc đốt phá, sau đó chúng tụ tập được nhiều người hơn nữa đi theo, đoán chừng sẽ mau chóng lan tới trại tiếp theo." Địch Quang Tử hỏi Vân Cẩn:" Đó là điều ngươi muốn à?"

Vân Cẩn lắc đầu:" Ta chỉ muốn thay đổi bản tính nô lệ của họ, nếu không có cuộc tạo phản của đám Lộng Nham, họ sẽ mãi cam chịu cuộc sống như thế. Rồi chúng ta chỉ dạy họ, làm sao để cuộc sống dần tốt hơn."

"Ngươi chắc chứ?"

"Ta không chắc, ta chỉ biết một điều nếu bọn họ cứ sống thế này, dù chúng ta giúp đỡ thế nào, nghìn năm nữa vẫn thế."

Trong lúc bọn họ ngồi vây quanh đống lửa nói chuyện, lại lần nữa có tiếng kêu, lần này đám Lộng Nham hành động nhanh hơn nhiều, tới khi bọn họ tới căn nhà thư tư mới có người la hét tên của trại chủ xông ra.

Bị người ta phát hiện, đám Lộng Nham lùi lại, ý đồ bỏ chạy, thế là Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừa Tu ném thanh đao của mình tới.

Có thêm ba thanh đao, dũng khí đám Lộng Nham dâng cao, la hét như dã thú xông tới, cả đám xông vào chém giết tên thủ hạ của trại chủ. Lần này động tĩnh lớn gây ra sự chú ý của người khác, có thêm nhiều tiếng quát tháo, xông vê phía đám Lộng Nham.

Bên kia chém giết không ngừng, bên này Lưu Xuân Phong mang tới một con lợn, ông ta giết lợn lấy tiết, cạo lông rửa sạch, xẻo mở cho vào nồi rán mỡ, sau đó cho từng miếng thịt lợn to vào nồi rán.

Đợi thịt rán cháy vàng, ông ta dùng que trúc xiên qua, rắc ít muối lên, đưa cho đám Vân Cẩn.

"Thế tử ăn đi, đây là lợn con, thịt mềm lắm."

"Lợn ở đâu ra thế?"

"Nhà trại chủ, à, giờ là nhà tiền trại chủ rồi, thuộc hạ đoán lát nữa thế tử sẽ mở tiệc mừng công cho nên giết lợn trước."

Vân Cẩn ngửi mùi thịt rất thơm, thời gian qua đa phần ăn lương khô, quả dại rau rừng, tuy thèm lắm, nhưng hẳn kiềm chế được, vì hắn thấy nhà kiểu này trên đường đi rồi, người ta sẽ ỉa từ trên tâng hai xuống chuồng lợn, nghĩ thôi đã mất hứng.

Cả Ôn Hoan và Địch Quang Tự đều không ăn, nhưng Lý Thừa Tu và huynh đệ Trình gia đều ăn ngấu nghiến luôn phần của họ.

Bên kia Lộng Nam la hét "còn kẻ nào nữa không?", xung quanh hắn đã có mấy chục cái xác rồi, người đứng cùng hắn chẳng những không giảm mà còn tăng thêm.

Không có ai đáp cả, đa phần mọi người đứng ở xa nhà, xem ra địa vị của Lộng Nham được xác lập.

Có lẽ ngửi thấy mùi thịt rán thơm nức ở phía này, Lộng Nham dẫn đám người đi theo mình tới, lấy xâu thịt cắm quanh đống lửa ăn.

Tên nào tên nấy toàn thân máu me, ăn uống nhồm nhoàm, cười nói sang sảng, cực kỳ phóng khoáng.

Đột nhiên một tên hỏi:" Lợn ở đâu ra thế?"

Có vài tên không chú ý lắm, cũng có tên khựng người, còn Lộng Nham mắt trợn trừng nhìn Vân Cẩn.

"Lợn nhà trại chủ, ta giết giúp ngươi mời mọi người ..."

Vân Cẩn còn chưa nói hết thì Lộng Nham đã nổi giận vung đao chém ngay, lợn nhà trại chủ là lợn của hắn, làm gì tới lượt người khác giết. Trước khi Lộng Nham ra tay, nhìn ánh mắt điên cuồng của hắn, Vân Cẩn đã ý thức được nguy hiểm, nên đao vừa bổ xuống là Vân Cẩn nhào người qua một bên né tránh. Địch Quang Tự đang ngồi bật dậy, nắm đấm tung ra giáng một cú thật mạnh vào mạng sườn Lộng Nham, Lộng Nham tức thì không thở nổi. Bên kia Ôn Hoan không chậm hơn, rút ra dao nhọn nửa thước đâm xuyên tay Lộng Nham, hắn đau đớn rơi đao, mũi dao nhọn còn lại dưới cằm đâm lên xuyên qua lưỡi Lộng Nam, khiến hắn há mồm mà không kêu được.

Vân Cẩn đứng dậy, đỡ Lộng Nham ngồi xuống đống lửa, như chưa từng có chuyện gì.

Đám hỏa kế thương đội che tâm mắt, Lý Thừa Tu và sáu huynh đệ Trịnh gia hạ những tên còn lại, Lưu Xuân Phong đi ra tuyên bố hôm nay tất cả mọi người đều được ăn lợn nhà trại chủ, thế là cả trại sôi trào, chẳng ai bận tâm tới chuyện giết chóc vừa rồi nữa.

Hỏa kế tất bật giết lợn, vẫn theo cách cũ, mỡ lợn lấy mỡ, rán thịt, rắc thêm ít muối chia cho mọi người, cả trại tưng bừng hơn cả ngày lễ, thêm những đống lửa đốt lên suốt từ sân phơi tới cuối trại.

Ba mươi mấy con lợn, gần nghìn người ăn, vốn cũng dư dả, nhưng không đủ để duy trì tới trời sáng, người ở đây đều ăn quá khỏe.
Bình Luận (0)
Comment