Q7 - Chương 047: Anh hùng là sự tôn tại sai lầm.
Q7 - Chương 047: Anh hùng là sự tôn tại sai lầm.Q7 - Chương 047: Anh hùng là sự tôn tại sai lầm.
Lộng Nham hôn mê tới khi trời sáng mới tỉnh dậy, hắn không chết thế nhưng toàn thân hư thoát, đất dưới người hắn như tưới nước vậy.
Vân Cẩn rút mũi dao nhọn ra.
"Đừng giết ta -" Lộng Nham quay về bản tính hèn nhát của hắn, dùng chút sức lực cuối cùng cầu khẩn rồi ngất xỉu lần nữa:
Trong lúc hắn hôn mê, Vân Cẩn kiểm tra toàn thân hắn, cuộc kịch chiến hôm qua khiến tên này trúng bảy tám vết thương, có chỗ phải mau chóng khâu lại.
Đợi khi Lộng Nham lần nữa tỉnh lại thì đã là giữa trưa, hắn không ngờ mình còn chưa chết, toàn thân được băng bó, tuy người rất đau đớn, nhưng hắn có thể cảm nhận được, mình sẽ không chết.
"Ngươi tỉnh rồi." Vân Cẩn ngồi bên bếp lửa giữa nhà ngẩng đầu lên:" Ta tới giúp ngươi, lần sau không được làm thế."
Mặt Lộng Nham sưng vù, cả miệng cũng sưng lên, cơ hồ lấp yết hầu của hắn.
Hắn muốn nói, nhưng không nói ra được một lời.
Vân Cẩn mang tới cho hắn ít nước mát để hắn thấy dễ chịu hơn.
Đợi khi Lộng Nham từ nhà trúc của trại chủ đi ra thì hắn được toàn bộ tộc nhân hoan hô, Lộng Nham nhìn thấy tay họ cầm xâu thịt, bát gỗ toàn cơm trắng, hắn liền hiểu vì sao tộc nhân reo hò rồi.
Bọn họ chưa từng được ăn no, bây giờ rốt cuộc có gạo trắng ăn, thịt lợn ăn, làm sao không sùng bái hắn.
Lộng Nham biết bộ tộc mình không giàu có gì, ăn thế này chỉ được hai ba ngày.
Bình thường làm sao có thể ăn như thế, bọn họ vào rừng nhổ rau dại, đào măng, nhặt nấm, kiếm ít thù nhỏ cũng là may rồi. Bây giờ mọi người không đi ra ngoài tìm đồ ăn, ăn lợn trong bộ tộc, ăn lương thực trong bộ tộc, thế này sao được.
"Tộc trưởng, nghe nói trại Mộc Lộng có nhiều lợn, nhiều dê lắm, tối nay chúng ta tới đó lấy đi." Trong đám đông không biết là ai đề nghị:
Tức thì có người hưởng ứng: "Còn cả nữ nhân mỹ lệ và gạo trắng nữa, chúng có rất nhiều."
"Chúng ta đem da thú đổi lấy đao của thương đội đi, đao của họ rất lợi hại, có số đao này, quanh đây không có ai là đối thủ của chúng ta."
Đám người vừa nếm trải mật ngọt của chuyện cướp bóc nhao nhao cả lên, miệng Lộng Nham bị thương không nói được. Tra Hắc huynh đệ tốt của hắn hô hào:" Trại chủ nói, tối nay chúng ta đi đánh lén trại Mộc Lộng, ăn hết đồ của chúng, ngủ với nữ nhân mỹ lệ của, các ngươi có muốn không?"
"Muốn!" Nghe tộc nhân dưới nhà phát ra tiếng hô như núi lở, ngay cả Lộng Nham cũng thấy máu sôi sùng sục.
Nhìn đám Vân Cẩn người mặc áo ngắn cộc tay, lưng đeo đại khảm đao, hông gài nỏ, nhanh nhẹn như báo đi theo đám Lộng Nham rời trại, Lưu Xuân Phong nói với hỏa kế bên cạnh:" Nhìn cho rõ đi, mấy vị đó là trụ cột của chúng ta trong tương lai, làm cho tốt, phú quý ba đời không phải lo lắng gì."
Hỏa kế trẻ nói:" Nhưng mà bây giờ Vân thị Trường An nghèo lắm, trạch viện nhỏ hơn nhà người khác bao nhiêu."
"Đúng thế, tiểu nhân nghe người ta nói Vân thị giờ như quả bầu, bên trong rỗng rồi, chẳng biết còn duy trì được bao lâu."
"Cả Ôn thị, Địch thị cũng vậy, tiền tài bị sở giao dịch hút hết rồi, nếu không phải mọi người nể tình nghĩa xưa thì khó sống."
"Ài đám trẻ tuổi các ngươi giờ thật thiển cận." Lưu Xuân Phong cảm thán:" Các ngươi còn trẻ lắm, đợi thêm vài năm nữa sẽ hiểu, ổ chó của Vân thị cũng đáng tiền hơn của nhà khác."
Đêm khuya trăng sáng.
Trại chủ Lộng Nham của trại Thanh Nham suất lĩnh 500 người, trong một đêm phá liền bốn trại Mộc Lộng, Cáo Tử, Lương Bình, Nham Mộc giết hết trại chủ, đầu nhân, vu bà, thần hán, lấy hết lương thực tích trữ, đốt cả trại thành tro. Khi trời sáng Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Lý Thừ Tu và sáu huynh đệ Trình gia đứng trên núi nhìn trại Nham Mộc cháy bừng bừng, không ai muốn nói gì.
Kế hoạch là một chuyện, khi thực hiện họ mới nhận ra, có những việc diễn ra vượt xa bọn họ tưởng tượng.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét, khóc lóc phía dưới, mặt Địch Quang Tự tái đi, nuốt nước bọt nói:" Bọn chúng giết cả phụ nhân trẻ nhỏ rồi kìa."
Ôn Hoan giữ tay huynh đệ, lòng bàn tay hắn cũng ẩm ẩm:" Đừng xuống, hiện chúng đang quá khích, chúng ta mà ngăn cản, chúng giết cả chúng ta đấy."
"Ta còn nhớ khi sư phụ giảng Hà Bắc xảy ra nạn đói, bách tính giết con mà ăn, ngươi còn hỏi sư phụ, đứa bé béo như ngươi có thể đổi hai đứa bé gầy ăn không cơ mà."
Địch Quang Tự tức giận:" Đó chỉ là bài giảng thôi. Ghi chép trên sử sách làm sao giống tận mắt chứng kiến, với lại chuyện ác này do chúng ta gây ra."
"Sai, chúng ta chỉ xúi giục chúng giết đầu nhân, giành lấy quyền lực, chiếm lấy lợn, lấy nữ nhân ... Chúng giết chóc bừa bãi đâu phải do chúng ta."
"Không phải sao tay ngươi lại run lên, do chúng ta tính toán sai, nên mới xảy ra chuyện này. A Cẩn ngươi nói đi chứ."
Vân Cẩn đang đứng thất thần, bị Địch Quang Tự đẩy một cái loạng choạng lùi lại, Lý Thừa Tu không đưa tay ra đỡ lưng thì ngã rồi, hắn hít sâu một hơi nói:" Khi a gia kể về thời Tam Quốc từng nói, cuối thời Đông Hán, quần hùng tranh bá, tranh là xem ai giết nhiều người hơn. Đợi tới thời Tam Quốc, Tam Quốc vẫn nhiễu loạn, nhưng tranh xem ai cứu được nhiều người hơn."
"Cuối Đông Hán, ai giết được nhiều người hơn là anh hùng, tới Tam Quốc, ai cứu vớt bách tính nhiều hơn là anh hùng."
"Đến Tùy mạt, ba sáu đạo phản vương, bảy hai cỗ yên trần, anh hùng thiên hạ lặp lại chuyện cũ thời tam quốc, đánh nhau liên miên ba mươi năm, nhân khẩu giảm từ 890 vạn còn 290 vạn, sau đó mới có an định."
"Chết bao nhiêu người như thế mới có sự yên bình hôm nay, không phải vô cớ mà có, bách tính vừa mới hưởng thụ tư vị làm người chưa lâu, ta sẽ không cho phép ai phá hoại yên bình đó."
"Nhìn cảnh tượng này đi, các ngươi thương xót, ta hiểu, nhưng đây không phải là điều may mắn sao, may mắn cho chúng ta hôm nay hiểu thêm về bản chất của con người, biết thêm thứ xiêng xích nào không nên cởi ra."
"Thịnh La Bì chính là kẻ phá bỏ xiêng xích đó, hắn tự xưng anh hùng, chúng ta muốn tạo ra anh hùng làm gương cho mọi người, cứu vớt mọi người, nhưng chúng ta sai rồi, anh hùng đều là kẻ giết người."
"Bây giờ Thịnh La Bì cũng giống Lộng Nham vậy, hắn đã nảy sinh ý đồ không tốt với Đại Đường, tuy chuyện này lỗi của cả đám quan viên đất Thục, nhưng chúng đã bị Chu Hưng trừng trị. Còn Thịnh La Bì, a gia cho hắn cơ hội, hắn không thần phục, vậy chúng ta phải giết hắn trong thời gian ngắn nhất, chúng ta không được để chuyện này lan tới Đại Đường."
"Không chỉ hắn, sau này kẻ nào xưng anh hùng, ta giết kẻ đó."
Đám Ôn Hoan ngỡ ngàng nhìn nhau, không nghĩ tên này thường ngày hiền hòa điềm đạm, lại là tên quá khích nhất:" Ngươi nói như vậy ta cũng không phản đối, nhưng vẫn còn một người nữa ..."
"Ai?"
Địch Quang Tự cẩn thận kéo Vân Cẩn đang quá khích sang một bên:" Thiên hạ không anh hùng, hoàng đế sẽ lộng hành, ngươi làm sao?"
Vân Cẩn ngồi xuống, hai chân ôm lấy đầu gối, nhìn chằm chằm về phía trước, trong mắt nó bập bùng ánh lửa:" Ta giết được anh hùng hại dân thì cũng giết được hoàng đế hại dân."
Ôn Hoan ngồi xuống bên cạnh Vân Cẩn, tiếp đó là Địch Quang Tự, mắt cùng nhìn về một hướng.