Q7 - Chương 048: Chúng ta không phải lợn rừng chạy lung tung.
Q7 - Chương 048: Chúng ta không phải lợn rừng chạy lung tung.Q7 - Chương 048: Chúng ta không phải lợn rừng chạy lung tung.
Rừng sâu che kín đất trời, dù là chim ưng có đôi mắt tốt nhất cũng không thấy được những chuyện xảy ra dưới tán cây rậm rạp.
Có lẽ chỉ có cú mèo đứng trên cây với đôi mắt to mới biết có một dòng lũ người tiến về phía nam.
Đợi khi Vân Sơ dẫn đại quân bước lên Bặc đạo thì mùa đông đã hoàn toàn bao phủ mảnh đất ẩm thấp này, sương mù giăng kín núi rừng, mùa đông trừ mang tới cái lạnh ẩm ra thì chẳng có gì hay ho nữa.
Loại không khí lạnh ẩm này thì người Quan Trung vẫn thích ứng được, nhưng mưa phùn liên miên thì làm người ta bực mình không thôi.
Đại quân tiến lên tất nhiên là sẽ chậm chạp hơn thương đội rất nhiều, mỗi khi dừng lại phải cắm trại, phải phái thám báo thăm dò, đề phòng tập kích, nhất là tiến vào rừng, càng cẩn thận bội phẩn. Thế nhưng dọc đường không gặp phải chút quấy nhiễu nào, khiến mọi người không quen.
À có, nhưng mà lại tới từ một đàn lợn rừng.
Mấy chục con lợn rừng cả lớn cả nhỏ cứ thế đâm thẳng vào đội ngũ của bọn họ khiến tướng sĩ hưng phấn, có điều cũng chẳng bao lâu, vì bọn chúng bị giết rất nhanh trong cuộc đối đấu không hề cân sức.
Bên ngoài mưa phùn không dứt, trộn lẫn với khí lạnh, làm cái lạnh nơi này không khiến vạn vật đóng băng như phương bắc, cây cối văn xanh tươi, nhưng với động vật mà nói thì là chuyện dày vò. Y phục ẩm ướt khiến không ít quân sĩ bị sốt, mà cây cối thì ươn sườn sượt muốn nấu chín thức ăn còn khó, nói gì tới nước uống.
Nhưng không ai dám uống nước lã, rừng sâu nhiều khí độc, những thứ ngấm vào nước, nước không đun sôi đã uống sẽ bì tà khí xâm nhập, nghe nói có người vì tùy tiện uống nước suối, nửa đêm biến thành ma quỷ, cắn xé giết hết tất cả huynh đệ ngủ trong lêu. Hơn nữa ai bị loại ma quỷ này giết, sẽ lại biến thành ma quỷ luôn điên cuông thèm khát máu thịt con người, giết cũng không chết, phải dùng lửa lớn thiêu cháy. Tới khi đó hồn phách cũng không còn, chẳng cách nào siêu sinh.
Ở cái mảnh đất mê tín nặng nề như Quan Trung, câu chuyện này có ảnh hưởng hết sức rõ ràng, đám binh sĩ kè kè theo dõi người bên cạnh, chỉ sợ hắn uống nước bậy bạ, tới đêm biến thành quỷ ăn thịt mình.
Cho nên dù đốt củi ướt tới mù mịt, ai nấy nước mắt nước mũi giàn dụa, chứ không chịu uống nước lã. Thậm chí còn vì vài người bị khói làm đỏ mắt khiến huynh đệ trong đội nghi ngờ, đêm đến trói chặt hắn lại mới dám ngủ.
Dần dần họ cũng học được cách, cố gắng lấy củi ở chỗ khô nhất, khi đốt thì chẻ phần vỏ cây ướt ngoài ra, đốt gỗ khô bên trong, cúi ướt tiếp tục đặt bên bếp hong khô, che chắn kín lần sau dùng, cứ lặp đi lặp lại như thế, tuy tốn công hơn chút, nhưng vấn đề đun nấu trong quân cũng được giải quyết.
Vân Sơ ngồi bên cái bếp lò không lớn hầm thịt lợn, đó là con lợn nhỏ, thịt khá mềm.
Vào trong quân rồi Vân Sơ không cầu kỳ chuyện an uống nữa, thường thì có gì ăn nấy, hôm nay trù tử mang tới một cân miến, Vân Sơ liền làm món thịt lợn nấu miến.
Nồi miến này Vân Sơ mời ba nhân vật đứng đầu trong quân tới.
Lý Nguyên Sách sau khi khen món dưa chua thịt lợn nấu miến ngon, cản thận đưa ra ý kiến với chủ soái, dọc đường hành quân bọn họ không bị quấy nhiễu, rất có khả năng đây là sách lược vườn không nhà trống của Thịnh La Bì, đợi đại quân tiêu hao hết lương thực, đói rét mệt mỏi sẽ xông ra quyết chiến.
Để chuẩn bị cho cuộc chiến gian khổ, quân đội phải tận lực tiết kiệm, tránh phô trương lãng phí.
Còn Khương Hiệp cho rằng, hoàn cảnh xung quanh đại quân hiện giờ vô cùng quỷ dị, hoàn toàn khác báo cáo trước kia khi quân đội Đại Đường tiến vào rừng rậm phương nam. Đại quân nên giảm tốc độ, phái thêm nhiều thám báo, làm rõ tình hình mới là thượng sách.
Vân Sơ quay sang Trương Đông Hải đang ăn ngấu ăn nghiến:" Ngươi ăn hết miến rồi, ba bọn ta ăn gì?"
Trương Đông Hải đang mút sợi miến rất dài, một nửa vẫn ở trong nồi, tên này không sợ nóng, rau dính đầy nước canh.
Bị Vân Sơ mắng, không ngờ hắn nhả miến ra, Vân Sơ trừng mắt, hắn mút tiếp như cá kình mút nước đến khi hết sợi miến.
Lý Nguyên Sách và Khương Hiệp đều ngầm khinh bỉ trong lòng, tên này mang tiếng là phó soái, nhưng chẳng khác gì con chó của Vân Sơ, nếu không phải cái thân phận bách ky ti của hắn khiến họ kiêng dè thì đã chửi thẳng vào mặt lâu rồi.
Vân Sơ quay sang nói với Lý Nguyên Sách:" Nam Chiếu xảy ra nội loạn, Ô Man tấn công vào địa bàn của Bạch Man, cho nên dọc đường chúng ta mới không gặp ai."
Chuyện quan trọng như vậy mà hắn lại không nhận được tin gì, Lý Nguyên Sách nén giận nói:" Đại soái, người man sao lại nội loạn đúng lúc như thế? Liệu có phải là âm mưu của Thịnh La Bì, dụ chúng ta vào sâu hơn không?”
" Khoảng ba ngày nữa thôi chúng ta sẽ gặp được rất nhiều trại của Ô Man, việc của đại quân là vỗ về họ, giúp bọn họ xây dựng thành trì ở những nơi địa thế bằng phẳng, thuận lợi sinh sống." Vân Sơ như mọi khi, không giải thích, trực tiếp ra lệnh:" Thế nên thời gian tới phải tăng cường ước thúc binh tốt, không được phép tùy tiện tấn công man nhân, trong trường hợp bị nhóm nhỏ người man tân công thì chỉ được phép tự vệ, tránh đả thương họ."
Mệnh lệnh kiểu gì vậy? Lý Nguyên Sách tức giận, nhưng dựa vào kinh nghiệm trước kia, ý kiến của hắn chẳng được coi trọng, thế là cắm mặt ăn uống, biểu bị bất mãn.
Khương Hiệp liếc nhìn Lý Nguyên Sách cúi đầu ăn uống tỏ vẻ không thèm để ý nữa, cẩn thận hỏi:" Đại soái phải chăng muốn biến ki mi thành quản lý thực sự?"
Rốt cuộc có một tên không ngốc, Vân Sơ gật đầu:" Đúng thế"
Khương Hiệp không tin tưởng:" Đại soái, Ô Man ngu muội khó bảo, e là không chấp nhận sự quản lý của chúng ta đâu."
Vân Sơ cười:" Có đấy, hơn nữa bọn họ còn cực kỳ mong muốn nữa cơ, tới lúc đó ngươi nhìn là biết thôi."
Khương Hiệp thấp thỏm trong lòng học Lý Nguyên Sách cúi đầu ăn, lát sau cáo từ. Trương Đông Hải lấy khăn tay lau nước canh dính râu:" Đại soái, chưa tới mười ngày nữa đám thế tử sẽ phải đối diện với tòa kiên thành Chu Đề, đây là trận chiến khó khăn..."
Vân Sơ phất tay không cho hắn nói tiếp:" Phải hạ được Chu Đề mới thực sự lập nên được danh tiếng trong người Ô Man, mới thu hút được thêm nhiều người Ô Man quy thuận, làm vốn liếng đấu tranh với Thịnh La Bì. Nếu đó đã là lựa chọn của nó ta không can thiệp, chúng ta xử lý hậu quả nó để lại là được rồi."
"Trai tráng đi đánh nhau cả rồi, còn lại một đám phụ nhân trẻ nhỏ, đại soái, còn ý nghĩa gì nữa đâu."
"Ngươi nhầm rồi, bất kể lúc nào, phụ nhân trẻ nhỏ mới là gốc rễ, có họ mới có nhà, nếu không có bọn họ, tất cả chúng ta có khác gì một đám lợn rừng chạy lung tung trong rừng chứ?”
Trương Đông Hải gãi đầu, đạo lý của đại soái luôn khác với số đông:" Thế tử cũng có vẻ chưa nhận ra điều này."
"Nó còn nhỏ lắm, còn nhiều điều học hỏi, nếu cứ để cảm xúc dục vọng chỉ phối, sẽ chẳng làm được việc lớn." Vân Sơ thong thả gắp thịt ra bát:" Không sao, đợi bọn chúng quay về, phát hiện phụ nhân có thể tự trồng trọt, từ kiếm tiền, tự nuôi con, cuộc sống tốt đẹp, chúng sẽ ngộ ra thôi."