Q7 - Chương 050: Mới chỉ là bắt đầu.
Q7 - Chương 050: Mới chỉ là bắt đầu.Q7 - Chương 050: Mới chỉ là bắt đầu.
Phương tiện giao thông nào tốt nhất khi di chuyển trong rừng là gì? Đáp án là voi, Vân Sơ đang cưỡi trên con voi mẹ to lớn, con ngựa mận chín chạy qua chạy lại bên cạnh, so với con voi, nó chỉ như con chó nhỏ.
Con voi mẹ mà Vân Sơ cưỡi rất thông minh, lại còn hiền lành, nó chẳng bao giờ đi tới bên vách núi nguy hiểm, dù bị con ngựa mận chín cắn mông, nó cũng không giận, mà chỉ ỉa một bãi phân lớn vào đầu con ngựa mận chín.
Từ đó trở đi thói xấu quan tâm tới mông voi của con ngựa mận chín biến mất.
Dẫn theo hơn mười con voi với một con ngựa khó tính, Vân Sơ ở trong rừng đúng là không gì cản nổi, đám quân sĩ nhìn đại soái nhà mình rầm rầm chạy qua cuốn phăng mọi vật cản trên đường đi với ánh mắt kính sợ.
"Trại này hiện bố trí một nghìn ba trăm người, chủ yếu là phụ nhân trẻ nhỏ, có chừng hai mấy ông bà già. Nhà sàn tổng cộng có 150 căn, men theo hai bên sông khai khẩn 3000 mẫu ruộng, ruộng được tới 628 mẫu, ruộng hạn chưa đủ, vẫn phải đốt thêm ít cây cối."
"Theo lệnh đại soái, bọn mạt tướng khảo sát rồi, tòa trại số một này có tiềm lực phát triển thành thành trì, chủ yếu vì trong phạm vi mười dặm xung quanh, đủ để phân bố sáu trại, sáu trại này nối với nhau sẽ thành tòa thành lớn."
Vân Sơ xem bản đồ được tham mưu đưa tới, tấm bản đồ này vốn do y vẽ ra nhưng bây giờ được sửa lại không ít, y chỉ dốc thoải bên phải bờ sông:" Nơi các ngươi muốn đốt rừng làm rẫy ở đây sao?"
Tham mưu ôm quyền nói:" Đúng thế ạ, bọn mạt tướng sau khi hỏi người Ô Man mới quyết định đốt rừng ở đó, bọn họ nói đốt cây cối chỗ đó hoa màu mọc ra sẽ rất tốt."
Vân Sơ hài lòng, đúng như y dự đoán, người Ô Man đó sau khi phát hiện ra quân Đường không có ý hại mình, tiếp nhận cuộc sống mới rất nhanh, còn đưa ra vài ý kiến. Mặc dù đốt như thế thì khó mà xử lý được đống rễ cây chằng chịt phía dưới, nhưng phương thức canh tác ở đây là thế, nếu là lựa chọn của họ, Vân Sơ không can thiệp thêm, đó là cuộc sống của họ, tin rằng sau này họ sẽ tự cải tiến.
"À, nhớ bắt thêm ít lợn rừng." Vân Sơ nhớ tới những cuộc nói chuyện với đám trại chủ, động chủ liền nhắc:
Tham mưu tướng quân chỉ đằng xa:" Mạt tướng cho người làm rồi, có tướng sĩ đang đi săn, chủ yếu là bắt lợn rừng con, bắt song sẽ cho người giao đám phụ nhân đó."
"Bọn họ có sự cuồng nhiệt khó diễn tả được với chuyện nuôi lợn, bảo nuôi gà thì họ lại không hứng thú lắm."
Voi nhìn thì chậm chạp, nhưng tốc độ của nó chẳng hề chậm, Vân Sơ không tốn bao lâu đã thăm quan hết trại số một, tương đối hài lòng với chuyện ở nơi này.
Nhưng Lý Nguyên Sách và Khương Hiệp đi nơi khác tuần tra về thì vô cùng vô cùng không hài lòng, nhất là với chuyện Vân Sơ khảng khái đem chăn quân dụng và nồi sắt tặng miễn phí cho đám phụ nhân vô dụng. Thậm chí bọn họ cho rằng Vân Sơ đang tư thông với địch.
Lý Nguyên Sách hai mắt muốn tóe lửa:" Đại soái, mỗ gia không hiểu nguyên nhân phải tặng lễ vật cho người Ô Man."
"Chúng ta không cần lấy lòng bọn chúng, chúng ta không cần gì ở nơi này hết, Đại Đường là nơi giàu có nhất thiên hạ, cũng không thiếu nơi khai hoang, đây là vùng man hoang, chúng ta không cần đất đai ở đây, không cần người ở đây, chúng ta không cần bất kỳ cái gì ở đây hết."
"Cha ngươi mà ở đây nghe thấy ngươi đánh giá việc làm của bản soái như vậy, nhất định sẽ đuổi ngươi khỏi gia môn." Vân Sơ chẳng buồn xuống voi, liếc nhìn Lý Nguyên Sách, người này bốn mươi rồi, y chẳng muốn lên mặt dạy dỗ đâu, nhưng mỗi lần nghe hắn nói là không nhịn được:
"Đừng tức giận với ta, ngươi càng tức giận thì càng chứng tỏ ngươi là kẻ ngu xuẩn, nơi này đúng là nghèo khó, chẳng có cái gì hết. Nhưng bản soái chỉ bỏ ra một cái chăn, mấy cái nổi, ít lương thực và hạt giống, nhưng đổi lại bình an lâu dài."
"Chỉ riêng chuyện tương lai bớt đi những cuộc viễn chinh thế này đã là lãi lắm rồi." Vân Sơ lại quay sang Khương Hiệp thở dài:" Tâm nhìn hạn hẹp!"
Đến khi Vân Sơ cưỡi voi đi xa rồi, Lý Nguyên Sách vẫn tức giận không thôi, nghiến răng ken két:" Nước tam giang cũng không rửa hết mối nhục này."
Khi Vân Sơ về tới đại doanh ở trung quân thì Lý Tư đang dùng khăn vải lau những quả cầu vàng to bằng trứng gà, từ khi bị Vân Sơ biết mình có đống vàng lớn, nàng chẳng kiêng dè gì nữa, gọi công tượng trong doanh tới làm việc cho mình, hiện nàng có hơn 700 quả cầu vàng như thế, mỗi quả khắc tên một người trong doanh hoàn khố.
Lý Tư vốn còn muốn khắc cả dòng tộc, quê quán nhà người ta lên nhưng mà Vân Sơ ngăn lại. Mỗi quả trứng vàng bị Lý Tư khắc tên vừa to vừa sâu, khắc xong là mất đi nửa lượng vàng, nếu còn khắc thêm cả dòng tộc người ta vào, hơn 700 quả trưng riêng vụn vàng bị nha đầu này lấy mất đút túi riêng đã bằng mấy quả trứng vàng.
"A gia, đợi bọn họ về con phát trứng vàng họ họ, nhất định sẽ mừng chết thôi." Lý Tư cười khoe:
Vân Sơ xoa đầu nàng:" Con phải chuẩn bị tâm lý, sẽ có những người không về được đâu."
Nụ cười trên mặt Lý Tư lập tức tan biến, thay vào đó là sự lo lắng:" Không phải tất cả đều thuận lợi sao ạ?"
"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, Thịnh La Bì có thể giết hơn sáu nghìn thiết giáp Đại Đường, hắn đâu phải là kẻ dễ đối phó, bọn chúng sắp chạm trán với hắn rồi."
Lý Tư vứt quả trứng vàng lên giường, chẳng còn tâm tư chơi đùa nữa.
Sinh nhật Thịnh La Bì sắp tới rồi, Bì La Các rất muốn đích thân săn một tấm da báo cho phụ thân, hóa giải ấn tượng xấu do bị Vân Sơ bắt sống.
Trong rừng sâu có không ít báo, báo ở Lãng Mộc là to nhất, hai mươi ngày trước có thợ săn tuyên bố nhìn thấy một con báo đốm to không thua gì hổ ở Lãng Mộc, còn bị báo cắn chết hai người đi cùng. Đợi chín ngày sau hắn lấy gan quay về nơi đi săn phát hiện xương cốt hai đồng bạn bị treo trên cây, thịt bị ăn không còn chút gì nữa.
Giờ phải xem mình có vận may giết được con báo đó không? Vì thế Bì La Các chuyên môn đi tìm một con mồi thích hợp nhất cho báo, một người Bặc.
Người Bặc này rất trẻ, da rám nắng láng bóng, đầu bị chẹt vào một chạc cây, sau gáy buộc một khúc gõ, khiến hắn không cánh nào rút đầu ra được, miệng buộc một cây gậy làm hắn không thể kêu ra tiếng.
Hắn sợ hãi nhìn quanh.
Bì La Các nấp trong cái lồng gỗ kiên cố, tay giương cung, ra lệnh cho tùy tùng:" Rưới máu dê lên người con mồi."
Máu dê tanh hôi rưới lên người Bặc đó, trước tiên thu hút tới không phải là báo, mà là các loại sâu bọ côn trùng. Vùng này ấm áp, cho dù là mùa đông thì đám côn trùng cũng chỉ nấp dưới lá khô chứ không chết, những con vật đã đói rất lâu đó leo lên thân thể người Bặc, va chạm nhau, ngọ nguậy bò qua bọ lại. Miệng người Bặc bị bịt lại không kêu được, nhưng từ thân thể vặn vẹo của hắn cũng cảm thụ được thống khổ, sợ hãi trong đó.