Q7 - Chương 052: Trận chiến không ai muốn nhìn.
Q7 - Chương 052: Trận chiến không ai muốn nhìn.Q7 - Chương 052: Trận chiến không ai muốn nhìn.
Lão bộc Tang Càn bế con báo đứng dậy, mặt loang lổ máu hết sức kinh khiếp.
Thấy Bì La Các vẫn cứ mải nhìn theo hướng nữ tử rời đi, Tang Càn ném xác con báo xuống, lau máu chảy ròng ròng trên mặt nói:" Vương tử, chúng ta đi thôi, nơi này đã xuất hiện một nữ cường đạo, nói không chừng xung quanh còn có nhiều nữ cường đạo hơn."
Bì La Các sai người băng bó cho Tang Càn, nhỏ giọng nói:" Ta muốn số cường đạo đó."
Tang Càn mặt méo xẹo:" Vương tử, sở dĩ chúng làm cường đạo vì trại của chúng bị đại vương của chúng ta hủy, chúng ta và chúng có mối thù không đội trời chung."
"Thì cứ phải thử mới biết."
"Bọn chúng ở gân Thương Sơn, Nhị Hải như thế tất có mưu đồ, Nhị vương tử về hỏi quan địa phương quanh Dạng Tị Xuyên là biết."
Bì La Các quay sang hỏi tòng nhân:" Nữ nhân đó chạy theo hướng nào?"
"Chạy về Tụ Long Lĩnh rồi ạ”"
"Đáng tiếc!" Bì La Các thở dài, sai người vác con báo đốm trở về:
Trên mô đất cao, cỏ mọc ùm tùm quá ngực người trường thành, Ôn Hoan thò đầu ra nhìn thành Chu Đề ở đẳng xa, đó là tòa thành làm bằng đất lẫn đá, xây dựng đúng tiêu chuẩn quách bảy dặm thành ba dặm, hẳn là do người Hán xây lên.
Hiển nhiên tòa thành này khó công phá hơn nhiều những trại gỗ chỉ cắm bừa vài cái cọc gỗ ngăn dã thú mà bọn họ từng chiến đấu.
Ôn Hoan quay sang nói với Vân Cẩn cũng vừa mới thò đầu ra:" Khó chơi đấy."
"Cũng phải đánh thôi, đã ba ngày không ăn rồi, nếu không tìm được cái ăn, bọn họ sẽ chạy hết." Vân Cẩn nhìn chằm chằm tòa thành trước mắt thở dài:" Bảo bọn chúng tiết kiệm thôi, chẳng kẻ nào nghe lời."
Ôn Hoan gãi đầu:" Tại chúng ta, mở đầu quá tệ, cho chúng ăn uống thỏa thuê, giờ làm sao ngừng lại được."
Khi hai người đang nói chuyện, người Ô Man vừa mới từ trong rừng rậm chui ra, đột nhiên nhìn thấy một tòa thành đẹp đế, thế là chẳng ai bảo ai, cứ thế cầm đủ các loại vũ khí hú hét sung sướng lao tới.
Ôn Hoan và Vân Cẩn xấu hổ nhìn nhau, thực sự không dám nhận đội ngũ 5000 người này là người của mình, đám Ô Man này sống quá tùy tiện, muốn tổ chức công thành gì đó là chuyện không tưởng, tới giờ bọn họ mới chỉ có thể khống chế một số ít những tên đầu lĩnh, mà đám này thì ... nghỉ tới lại thở dài.
Khi đám người này từ trong rừng chui ra thì đồng thời trên tường thành Chu Đề cũng vang lên tiếng tù và, những người đang chăn thả dê bò, làm việc ngoài đồng liên ra sức chạy về thành.
Một khắc trước đây vốn là mảnh đất yên bình trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, thoáng cái biến thành ngày tận thế, người Ô Man toàn thân đen xì xì như dòng lũ từ trên núi tràn xuống.
Tiếng tù và càng lúc càng gấp gáp, mục dân chẳng kịp để ý tới gia súc nữa, vứt bỏ tất cả mà chạy, tiếng than khóc dậy đất.
Cứ tưởng có màn thảm sát đẫm máu sắp diễn ra thì những người Ô Man đầu tên chạy tới dưới thành thì lại bận bắt bò dê, phàm là tên nào bắt được bò dê rồi thì chẳng còn hứng thú công thành nữa, ra sức kéo chúng chạy về, cười toe toét sung sướng.
Bò dê chỉ là số ít, người thì lại nhiều, thế là tên chậm chân hơn không có phần thì giành của người khác, đánh nhau chí chóe.
May mà đám Lộng Nham, Tra Hắc ở phía sau nhanh chóng dùng đại khảm đao chém chết vài tên chạy về, thế là đội ngũ mới lại lộn xôn tiến lên.
"Giết, giết vào thành, bên trong có lương thực ăn mãi không hết, châu báu, nữ nhân sạch sẽ bên trong đó đều là của các ngươi ...' Tra Hắc dốc sức la hét:
Trên tường thành cũng có ít tên bắn đáp trả.
Đối với người từ nhỏ được dạy tri thức quân sự, từng sống trong quân doanh như Ôn Hoan, cảnh tượng này không chấp nhận được, không khác gì ép ăn bát cháo có cứt chuột, nhưng hắn không thể không nén lòng quan sát:" Từ mức độ thưa thớt của tên bắn ra, ta đoán chừng 200 cung tiễn thủ, nhân số thủ thành không quá 800. Có thể đánh toàn lực rồi."
Vân Cẩn cũng tán đồng:" Ta thấy cứ đợi thêm đã, xem phản ứng dân trong thành ra sao, nếu bọn họ đồng lòng thì khó mà hạ được."
Cuộc chiến ngay từ lúc bắt đầu đã tiến vào cao trào, vô số người Ô Man dẫm lên tường thành làm bằng đất cùng với đá xếp thành, leo lên trên thành. Rất nhanh bọn họ bị thủ quân trên tường thành đập rơi, cũng có số ít người Ô Man leo lên được bức tường thành cao bốn mét này, với người sống trong rừng núi quen leo trèo họ, tường thành mấp mô chẳng thể là vật cả trở khó khăn gì. Có điều lên được tường thành rồi, họ không tấn công kẻ địch giúp người khác leo vào mà vội vàng xông vào thành cướp đoạt.
Kết quả chỉ gây ra được một chút hỗn loạn, sau đó bị người trong thành đánh chết.
Địch Quang Tự nhìn địch chỉ chít trên tường thành, dậm chân tức tối:" Nếu tổ chức tấn công có trình tự, ít nhất có thể giảm sáu thành thương vong, hi vọng bọn họ có thể rút ra được bài học gì đó.'
Ôn Hoan hít hơi như đau răng:" Nhất định sẽ được, chiến trường là nơi học tập tốt nhất, cũng là nơi sàng lọc tốt nhất, kẻ nào không có đầu óc sẽ chết, có đầu óc sẽ giành được thắng lợi."
Vân Cẩn gật đầu:" Cứ trải qua nhiều cuộc chiến, tin chắc người Ô Man sẽ thành tinh binh."
Ôn Hoan chỉ tay:" Kìa, có một tên thông minh rồi."
Tra Hắc mang một con dê tới chỗ đám Vân Cẩn đang quan sát trận chiến, thái độ khúm núm:" Lộng Nham muốn đích thân công thành, không biết có được không ạ?"
Vân Sơ gật đầu:" Được, lúc này lấy thân mình làm sĩ tốt, có thể cùng cố địa vị... Ngươi không chuẩn bị lên trận à?"
Tra Hắc cười khan:" Đợi đám Lộng Nham lão đại leo lên tường thành rồi tiểu nhân sẽ lên." Nói xong chạy luôn, như sợ Vân Cẩn sẽ bắt hắn leo lên tường thành bây giờ.
Ôn Hoan cảm thán:" Lợi ích chiến tranh đều bị loại người thế này chiếm hết."
Cái kiểu công thành bừa bãi lộn xộn của người Ô Man hậu quả tất yếu là xác chất dưới tường thành chồng chất, quân trên tường thành hú hét giễu cợt. Khi người Ô Man sợ hãi chuẩn bị rút lui thì Lộng Nham đầu đội mũ sừng trâu rốt cuộc cũng xuất hiện. Chỉ thấy hắn dẫn theo hơn trăm tráng hán tay cầm đao, đội hình chặt chẽ đồng loạt chạy về nơi thi thể chất cao nhất, ngậm đao trong miệng, dũng mãnh vô cùng xông lên, những người khác cuống cuồng né tránh.
Một trăm người này chính là tinh hoa của đội ngũ, phá trại đêu do những người này lựa chọn trước tiên, từ nữ nhân, gia súc đều do họ chọn trước, vì bọn họ xứng đáng với điều đó.
Lúc này cuộc chiến công thành đã diễn ra nửa canh giờ, thủ quân trên tường thành đối diện với kiểu tấn công bất chấp của người Ô Man đã mồ hôi đẫm lưng, thở hồng hộc, vừa mới thấy đối phương có dấu hiệu rút lui, đang cười cợt thì đám tráng hán ngậm đao thò đầu ra trên tường thành.
Thủ quân ở khu vực đó bị giết ngay lập tức, đoàn người Ô Man tinh nhuệ tiếp tục men theo tường thành lợi dụng ưu thế áp đảo số lượng mà chém giết thủ quân.