Q7 - Chương 053: Đều là kẻ xấu.
Q7 - Chương 053: Đều là kẻ xấu.Q7 - Chương 053: Đều là kẻ xấu.
Ở trên mỏm núi, đám Vân Cẩn đã thuần thục xử lý con dê, bây giờ bọn họ học đường vài mánh khóe sống dã ngoại thi thoảng vẫn được thưởng thức chút xa xỉ trong điều kiện hạn chế, đang bắt đầu đốt lửa chuẩn bị nướng thịt, Địch Quang Tự không bỏ qua tình hình chiến đấu, thở dài nói:" Người trong thành không giúp thủ quân, trận này quyết định rồi, không hiểu họ nghĩ gì."
Vân Cẩn vừa nướng thịt vừa nói:" Người Đường cũng khác gì đâu, a gia ta kể, cho dù thành bị phá, bị kẻ địch kề đao vào cổ, bách tính còn hận người thủ thành không chịu tử chiến, chứ không nghĩ sao bản thân không giúp quân sĩ thủ thành."
Ôn Hoan cũng chán nản chẳng muốn xem chiến đấu nửa, cơ bản xem cũng chẳng học được gì, chặt cái chân dê ngồi nướng:" Nhìn cảnh tượng này, lần sau nếu thành Trường An mà gặp chuyện tương tự, ta nhất định tử chiến ngoài thành cho xong."
Chẳng mấy chốc chân dê bắt đầu tỏa mùi thơm thì cũng là lúc lửa trong thành Chu Đề cũng bốc lên, Lý Thừa Tu dẫn người ở ngoài áp trận quay về, chứng tỏ kết cục trận chiến đã định, không còn chuyện ngoài ý muốn nữa.
Quả nhiên đợi tới lúc bọn họ ăn hết con dê thì huyên náo trong thành cơ bản đã kết thúc. Thành Chu Đê khác với thành trại trước đó, đây là nơi giàu có, người trong thành đa phần kiếm sống bằng nghề mua bán, bọn họ thường qua lại Bặc đạo, thông thương với Đại Đường, vật tư, tài sản không ít.
Huynh đệ Trình gia theo Lộng Nham tấn công vào thành, nên đợi khi đám Vân Cẩn thấy huynh đệ họ thì họ đang ngây ra nhìn đống vàng bạc trong phủ thành chủ, phủ tuy chỉ làm bằng gỗ nhưng to lớn khí thế.
Vân Cẩn nói:" Thích thì cứ lấy thôi."
Trình Long nuốt nước bọt:" Đã nói rồi, thu hoạch là của tất cả huynh đệ trong doanh hoàn khố, với lại chỗ này cũng chẳng là bao."
Ôn Hoan tới bên đống vàng bạc ước chừng:" Hai nghìn quan còn chưa nhiều à?"
Trình Long đã ổn định lại:" A tổ ta nói, muốn quân công thì đừng để ý tới tiền tài quá nhiều, muốn tiền tài thì đừng tham quân công, mỗi lần xuất chinh phải chọn chính xác một thứ thôi. Huynh đệ bọn ta chọn quân công."
Lời này chí lý lắm, không phải ai cũng có năng lực lấy cả tay gấu lẫn vây cá.
Địch Quang Tự nhìn quanh, trên đường tới phủ thành chủ bọn họ thấy rất ít thi thể, cướp bóc thì diễn ra khắp nơi chẳng cần phải nói, nhưng số thi thể không tương xứng:" Các ngươi không để ý à? Thi thể đâu hết rồi?"
Trình Hổ từ phía sân sau đi lên:" Trong thành có một cái giếng lớn, nghe nói chưa bao giờ cạn, đám Lộng Nham ném hết thi thể vào cái giếng cực lớn đó rồi lấp đất chôn đi."
Ôn Hoan vỗ trán:" Thôi xong rồi, mạch nước tương thông, trong vòng mười năm cái thành này sẽ xảy ra bệnh dịch triền miên cho mà xem."
"Lộng Nham đâu?" Vân Cẩn cau mày hỏi:
Tra Hắc lại sán tới, tên này cũng cao lớn uy vũ lắm, nhưng hành động thì tiểu nhân mười phần, cúi mình ngang với Vân Cẩn nói:" Hắn đang cùng người ta thương lượng làm sao để giết chúng ta."
"Tên đó chẳng chịu thông minh lên chút nào." Ôn Hoan lắc đầu ngao ngán:
Tra Hắc thấy đám Vân Cẩn chẳng có vẻ gì là sợ hãi hay tức giận biết ngay mình chọn đúng phe, tiếp tục cười nịnh:" Lát nữa các huynh đệ nhất định trói hắn đưa tới ạ."
Địch Quang Tự chỉ Tra Hắc:" Ngươi là huynh đệ của Lộng Nham, vì sao không cùng chúng tính kế giết bọn ta."
Tra Hắc nhe răng cười:" Tiểu nhân đâu ngốc thế."
Lý Thừa Tu than:" Tên này chẳng giống người Ô Man gì cả."
Tra Hắc vỗ ngực:" Tiểu nhân vốn không phải người Ô Man, kỳ thực a nương tiểu nhân nói, trước kia từng qua lại với một người Đường."
Câu này làm cả đám Vân Cẩn mặt mày khó coi, làm sao nghe như vì mẹ ngươi ngủ với người Đường mới sinh ra thứ nửa người nửa ngợm như ngươi vậy, nói thế khác gì vả vào mặt người Đường bọn họ. Địch Quang Tự kiềm chế không chém chết tên ghê tởm này:" Khi nào đưa Lộng Nham tới?"
Tra Hắc rối rít nói:" Đã tới rồi ạ."
Lời vừa mới dứt thì Lộng Nham vừa trải qua một trận quyết chiến, làm bản thân máu me đầy người bị một đám Ô Man trói vào cánh cửa đưa tới.
Cho dù bị trói, hắn vẫn vùng vẫy chửi mắng đám người khiêng mình tới đây là lũ lợn lộn giống, mặt đầy bi thương lẫn phẫn nộ.
Hắn thực sự không hiểu, rõ ràng mình đã đem châu báu, lương thực, nữ nhân xinh đẹp nhất chia cho bọn chúng, thậm chí hứa cho bọn chúng mỗi người mười con lợn, chỉ cần theo hắn giết đám Vân Cẩn.
Vậy mà lời vừa nói ra khỏi miệng liên bị đám người này kéo ùa cả tới đưa tới trước mặt đám Vân Cẩn, hắn đoán mấy tên đó hẳn là người Bặc chứ không phải là người Ô Man.
Vân Cẩn không để ý tới những lời chửi mắng của Lộng Nham, nói với những Ô Man đưa hắn tới:" Thứ Lộng Nham hứa với các ngươi là của các ngươi, sau này giữ lại nhiều tiền tài vào, đừng có chỉ nghĩ tới nuôi lợn."
Đám người kia hớn hở nịnh bợ luôn mồm.
Vân Cẩn lại bảo Tra Hắc:" Ngươi phân phối cho các huynh đệ."
Tra Hắc cười to dẫn người đi.
Lý Thừa Tu nhắc nhở:" Các ngươi cẩn thận, Tra Hắc là thứ tiểu nhân cơ hội, hắn không phải là kẻ đáng tin đâu."
"Ngươi sai rồi, Tra Hắc mới là tên có thể tin tưởng nhất." Ôn Hoan vừa nói vừa mở ba lô hành quân của mình, lấy kim khâu ra, chuẩn bị khâu lại vết thương cho Lộng Nham:
Tên này ngốc một chút nhưng ngốc cũng có cái lợi của ngốc, hơn nữa uy vọng của hắn trong người Ô Man rất cao, không ai thay thế được. Lộng Nham cũng khôn hơn rồi, biết bản thân không làm gì được đám Vân Sơ, lại cắn răng nghe lời đợi cơ hội khác.
Sau khi hạ được thành Chu Đề, đại trại chủ Lộng Nham nhanh chóng thăng cấp thành thành chủ Lộng Nham, hắn hiệu lệnh các trại gần thành Chu Đề phải hiến cho hắn mười con lợn, nếu không sẽ diệt trại bọn họ.
Sau khi tin tức này phát ra, Vân Cẩn ghi một đề tài mới trên cuốn sách của nó - Năng lực chịu đựng của thế lực nhỏ dưới ánh lực cường đại.
"Thực ra đây là một thí nghiệm áp lực, giả thiết rằng trong một phạm vi giới hạn, thế lực xã hội nắm lực lượng cường đại, ắt sẽ tiến hành bóc lột với quần thể nhược tiểu."
"Phạm vi thế lực của thành Chu Đề là hai mươi dặm xung quanh, trong phạm vi này có mười bảy trại."
"Chúng ta cần không ngừng gây áp lực tới khi những trại đó không chịu được mà phản kháng, ta rất muốn biết trại ở gần nhất phản kháng trước hay là trại ở xa phản kháng nhất. Qua những trại phản kháng trước tiên để hiểu được, những yếu tố nào thúc đẩy họ phản kháng sớm hơn nơi khác."
"Ta muốn làm rõ, năng lực bóc lộc cực hạn là gì, phải bóc lộ tới mức độ nào mới xuất hiện các liên minh, phải bóc lột thế nào mới có khởi nghĩa quy mô lớn."
"Ta muốn có đáp án trong vòng hai mươi mốt ngày."
"Hai mươi một ngày à, gấp quá nhỉ." Ôn Hoan xoa xoa tay:" Thế thì chúng ta phải đóng vai kẻ xấu thôi."
Địch Quang Tự hừ một tiếng:" Còn đóng vai gì nữa, chúng ta chính là kẻ xấu."
Vân Cẩn bình tĩnh nói:" Ta là kẻ xấu, không phải các ngươi, ta là nguồn cơn của chuyện này, mọi người chỉ cần ghi chép tỉ mỉ là được."
Địch Quang Tự ném một miếng cam thảo vào miệng, vừa nhai của nói:" Ta không cần ngươi phải gánh hộ ta, nói tới làm vương bát đản, bốn chúng ta đều đủ tư cách."
"Làm thì làm thôi, chẳng có gì to tát, chỉ cần ngươi đừng nói với ta, chúng ta làm thế vì tương lai tươi sáng của bọn họ, ta nghe buồn nôn lắm."