Q7 - Chương 054: Ta sẽ ở lại.
Q7 - Chương 054: Ta sẽ ở lại.Q7 - Chương 054: Ta sẽ ở lại.
Vị trí của thành Chu Đề vô cùng quan trọng, trên bản đồ của đám Vân Cẩn, nơi này được Vân Sơ ghi chú là "chìa khóa Nam Điền, yết hầu Tây Thục", nhưng Thịnh La Bì không coi trọng nơi này, chỉ phái tới một nghìn thủ quân, còn chẳng phải tinh nhuệ, khiến cho thành Chu Đề bị Lộng Nham suất lĩnh một đám ô hợp công phá.
Đương nhiên cũng có nguyên nhân rất lớn là do thế lực của Thịnh La Bì ở đây không đủ, cũng vì tâm thái muốn dụ quân Đường vất vả viễn chinh.
Xung quanh thành Chu Đề núi cao liên miên không dứt, chỉ có vùng gần thành Chu Đề là bình nguyên, nhưng cũng bị rừng rậm bao phủ, thêm vào nhiều sông suối, sản vật phong phú, lại nằm trên yếu đạo kinh thương, nên các trại xung quanh tương đối giàu có.
Đại vương Lộng Nham muốn mười con lợn, mười bảy trại không dị nghị gì, chỉ trong sáu ngày 170 con lợn được người Ô Man trong trại dùng gùi mang tới.
Số lợn này thể hình không lớn, lợn rừng nuôi được tới chừng trăm cân là hiếm có rồi.
Mười bảy trại có thể mang lợn tới đúng hạn chứng tỏ đòi hỏi này với họ mà nói chẳng có gì to tát, không hề có lấy một tiếng phản đối.
"Mỗi trại đưa tới mười gánh gạo nữa." Tra Hắc sau khi kiểm tra số lợn xong thì ra lệnh với người đưa lợn tới:
Một người Ô Man có tuổi mặt mày đau khổ:" Chúng tôi không nhiều lương thực dư như thế."
Tra Hắc ngang ngược nói:" Không sao, các ngươi không đưa tới thì bọn ta đến lấy thôi."
Ông già người Ô Man kêu lên:" Trời ơi đây là mùa đông mà, các ngươi không thể làm thế, nếu không trong trại sẽ có rất nhiều người chết."
Ngươi trong các trại khác quỳ lạy van nài. "Các ngươi phải cám ơn ta, không có ta giữ những người này lại thành Chu Đề, chúng đã chạy tới trại của các ngươi rồi. Bây giờ bọn chúng muốn gạo, các ngươi tốt nhất là có thể mang tới, nếu để bọn chúng đi lấy thì không còn cái gì nữa đâu."
Tra Hắc chỉ Lộng Nham cởi sạch y phục nằm trên giường trúc:" Các ngươi nhìn đi, đó là vương của bọn ta, hắn vì đoạt tòa thành này mà toàn thân thương tích, các ngươi nghĩ chỉ vài con lợn có thể khiến hắn thỏa mãn à?"
Mọi người nhìn theo hướng Tra Hắc chỉ, thấy một người toàn thân sứt sẹo, quanh vết thương được dùng chỉ khâu, bộ dạng như thế đừng nói là đứng lên, cho dù nằm một chỗ ngáy như sấm đã đủ làm người ta sợ hãi rồi.
"Đi đi, sớm ngày mang gạo tới, đừng để hắn thức dậy, một khi hắn tới lấy là các ngươi xong đời đấy."
Những người tới đưa lợn ai nấy mặt xám ngoét cúi gầm mặt trở về.
Đám Vân Cẩn ở ngay gần đó, khi Tra Hắc nói chuyện với ông già, bọn chúng cũng bàn bạc với nhau.
Ôn Hoan dựa vào phản ứng của những người đưa lợn mà kết luận:" Bọn họ miễn cưỡng có thể nộp được mười gánh gạo."
Vân Cẩn lúc này trong tay đã có báo cáo tình hình của các trại:" Nhưng bọn họ chưa có năng lực để gánh tô dung điều."
Địch Quang Tự không thoải mái, chỉ trích:" Tiền đề của tô dung điều là phải cho họ đất đai, cho bọn họ bảo hộ, ngươi không cho họ bất kỳ cái gì, bằng vào cái gì muốn họ tiếp nhận tô dung điều? Bằng vào việc ngươi có thể giết họ bất kỳ lúc nào à?"
"Như thế chẳng thà chúng ta dứt khoát đi làm cường đạo cho sảng khoái."
Lý Thừa Tu cũng nói:" Ta đồng ý với Quang Tự, đất đai và bảo hộ là sự đảm bảo của vương triều giành cho bách tính, thuế má và lao dịch là báo đáp của bách tính với vương triều, không có bỏ công thì không có thu hoạch, đó là lẽ thường tình."
Vân Cẩn gập cuốn sách nhỏ lại, đối diện với sự phản đối của đám huynh đệ, hắn vẫn rất bình tĩnh:" Nói như các ngươi chúng ta tới đây làm gì nữa, tùy tiện tới một châu huyện nào đó ở Đại Đường lấy sổ sách ra xem rồi ghi chép lại. Không thì trực tiếp hơn tới ngay hai huyện Trường An, Vạn Niên, bởi vì ở đó có tất cả những thứ như các ngươi nói rồi, những thứ như thế đã thực hiện hàng trăm năm, thuần thục lắm rồi."
"Điều các ngươi nói ta nghĩ bất kỳ thái học sinh nào chịu nghe tiên sinh giảng bài cũng nói được, vậy thì chỉ phái một đám thái học sinh tới là ổn định tây nam rồi."
Địch Quang Tự và Lý Thừa Tu không phản bác được.
Vân Cẩn thở dài:" Mục đích cuối cùng của ta là thực hiện trị trong loạn, không phá vỡ những thứ cố hữu, không lập lên được thứ mới."
"Quang Tự không phải ta nói những lời nhân nghĩa giả dối của đám Nho sinh, tin ta đi, ta đang rất cố gắng giúp cho cái giá bọn họ phải trả bây giờ, tất cả cực khổ bọn họ phải chịu bây giờ, tương lai là phúc báo mà con cháu họ sẽ hưởng không hết."
Địch Quang Trự trầm tư.
Ôn Hoan cảnh giác ngay:" Muốn làm được điều ngươi nói trừ khi chúng ta ở lại vùng rừng núi này làm quan, không phải ngươi muốn chúng ta ở lại đây chứ? Nói trước, ta không ở lại đây đâu đấy."
Vân Cẩn chưa đáp thì Địch Quang Tự đã dứt khoát nói:" Được, ta sẽ ở lại."
Ôn Hoan có cảm giác chẳng lành, liên tục "này, này" mấy tiếng:" Đừng quên sau chuyến đi này trở về chúng ta phải tham gia khoa khảo đấy, sau đó tất cả đều đỗ đạt, đó là điều chắc chắn. A gia ngươi luôn hi vọng ngươi về quê Tịnh Châu, khởi đầu ở đó. Ngươi ở lại tây nam làm bạn với dã nhân, không sợ người ta cười cho à?"
Địch Quang Tự khảng khái nói:" Ta không về Tịnh Châu, ta cũng không tham gia khoa khảo, ta ở lại đây làm quan, cho tới khi thấy được báo đáp cho những cái giá mà người ở đây phải chịu, nếu không cả đời này ta không an lòng."
Lý Thừa Tu không nói gì, có vẻ chưa đưa ra quyết định.
Vân Cẩn ngồi xuống hai tay ôm gối, người đung đưa hồi lâu mới nói:" Ta không ở lại đâu, ta phải vê Trường An, ta còn có chuyện quan trọng phải làm."
Địch Quang Tự gật mạnh đầu:" Cứ quyết định như thế đi, các ngươi về hết, một mình ta ở lại là được, nói không chừng có rất nhiều việc cần các ngươi giúp ta." Vân Cẩn và Ôn Hoan đều xấu hổ, tuy bọn họ có lý do của mình, nhưng đem so với sự chân thành của Địch Quang Tự, bao nhiêu lý do chăng nữa cũng thành yếu ớt.