Q7 - Chương 055: Đại Đường tử đệ binh.
Q7 - Chương 055: Đại Đường tử đệ binh.Q7 - Chương 055: Đại Đường tử đệ binh.
Đại quân của Vân Sơ mỗi ngày chỉ đi mười dặm, tốc độ có thể nói là vô cùng chậm chạp, nhưng Vân Sơ chẳng có vẻ gì là muốn thay đổi, vẫn đi tới đây dừng lại dựng trại khai hoang tới đó, từng cánh rừng, ngọn núi trở thành bình nguyên.
Bây giờ đây có thể phóng tâm mắt nhìn xa cả chục dặm không còn bị cây xanh bao phủ nữa, đã có thể thấy ruộng động mênh mông ngăn nắp, thấp thoáng hơn chục thôn trại, con đường trải đá dăm kéo mãi tới tận chân trời.
Lý Nguyên Sách không lắm mồm nữa, nhưng hắn viết rất nhiều bản tấu, ngày nào cũng có tín sứ được hắn gửi đi, chắc là đàn hặc Vân Sơ. Vân Sơ chẳng quan tâm, miễn là hắn vẫn thực hiện quân lệnh y đưa ra là được.
Có lẽ là những chuyện họ làm ở những trại trước đó đã được đám phụ nhân trẻ nhỏ nơi khác biết tới, cho nên bây giờ khi những cái trại chắc chắn xây dựng ở nơi thích hợp xây dựng xong, chẳng cần quân Đường đi dụ bắt, bọn họ chủ động kéo vào ở.
Giống như ở ngoài thiên nhiên làm tổ chim, có thể gọi chim chóc tới an cư vậy.
Quân binh Đại Đường cũng chẳng hỏi bọn họ rốt cuộc là có phải người của cái trại đó không, cứ theo lượng người mà phát cho bọn họ những cái chăn màu xanh đẹp đế do Trường An làm ra, còn phát nồi sắt, thìa trúc, lương thực, thậm chí có cả lợn rừng con mới bắt được.
Phủ binh cường tráng giúp bọn họ đốt núi làm ruộng, giúp bọn họ khai khẩn đất hoang thích hợp trồng trọt, giúp họ giết mãnh thú trong rừng, giúp bọn họ bắc cầu qua con sông nhỏ.
Vân Sơ thong dong cưỡi voi đi khắp nơi, hứng thú lên thì cho bọn trẻ con bẩn thỉu không phân biệt nổi mặt mũi ít đường ăn.
Đám Vân Cẩn ở phía trước dẫn theo loạn dân làm đủ chuyện xấu xa, Vân Sơ ở phía sau không làm chút chuyện xấu nào.
Hiện giờ phàm là phụ nhân trẻ nhỏ sống trong những cái trại mới đều biết, người cứu bọn họ khỏi nguy nan là quân binh người Đường, xây cho bọn họ trại mới là quân binh người Đường, cho bọn họ chăn mới, nổi sắt, lương thực cũng là quân binh người Đường.
Cho đám trẻ con ăn đường là người cưỡi voi lớn.
Không ngờ uy lực của đường quá lớn, sau khi biết thứ ngọt ngọt kia gọi là đường, người Đường mà những người ở đây gọi ở đây không phải Đại Đường, mà đường trong kẹo đường, ý tứ là những người mang tới sự ngọt ngào.
Những người Đường này lợi lắm, trong rừng núi vốn còn có một đám nam nhân không đi theo đại quân của Lộng Nham tấn công các trại khác, chúng chuyên môn ở lại ức hiếp những phụ nhân trẻ nhỏ không nhà để về này, đám này càng hung tàn hơn bọn lưu khấu.
Người Đường bắt bọn chúng, chặt đầu bọn chúng trước mặt phụ nhân trẻ nhỏ bị chúng hại.
Nhìn đầu những kẻ đó rụng xuống, thù hận trong mắt họ chẳng giảm đi, nhiều người gục xuống khóc lớn, đủ thấy đám nam nhân này táng tận lương tâm thế nào.
Vân Sơ thấy cũng phải, loại người cặn bã thế nào mới trốn lại ở đằng sau chuyên môn ức hiếp người vốn mất đi tất cả chứ? Thế là đại quân đi tới đâu, đám cường đạo lẩn trốn trong rừng sâu đầu sa lưới, rôi chết dưới tay người Đường.
Một nơi sạch sẽ không cho phép có chút bẩn thỉu nào tồn tại.
Những trại mới này là thế giới mới Vân Sơ sáng tạo ra, y tin rằng chỉ cần cai trị hợp lý, hai mươi năm thôi, nơi này sẽ thành đất đai Đại Đường.
Bọn trẻ con nơi họ đi qua đều nói, sau này chúng lớn lên sẽ trở thành người giống phủ binh người Đường, đem ngọt ngào chia cho người khác.
Trương Đông Hải tuần tra trở về, mặt mày hồng hào phấn chấn, tới bên chậu lửa xoa xoa tay:" Đại soái, thật là lạ, làm việc tốt tựa hồ cũng gây nghiện, đám quân sĩ mới đầu rất miễn cưỡng nghe lệnh, bây giờ tích cực hẳn lên, trại xây xong rồi còn kiểm tra đi kiểm tra lại, chủ động đi tìm vấn đề để báo lên nữa."
Vân Sơ đang đọc sách sưởi ấm, bên cạnh y là con voi lớn trên người đắp hai cái chăn đang ăn lá cây, bình thản nói:" Xưa nay ta luôn cho rằng, chức trách của quân đội không nhất định cứ là kháng cự ngoại địch, mở mang bờ cõi, nó còn phải là người hỗ trợ bách tính, chỗ dựa cho bách tính."
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Trương Đông Hải tò mò:" Sao đại soái lại có suy nghĩ đó? Ngay cả quân binh xưa nay cũng chẳng cho mình là người tốt."
Vân Sơ dời ánh mắt khỏi cuốn sách, liếc qua Trương Đông Hải:" Ta muốn khi gặp tai họa, quân đội tới, bách tính hoan hô nói mình được cứu rồi, muốn ở nơi hoang vu vắng bóng người, bách tính lạc đường dám đi theo bước chân quân sĩ, phàm quân đội tới, bách tính dám mở cửa mời vào nhà uống nước."
"Quân đội ở ngoài khiến kẻ địch phải khiếp đảm, ở trong phải khiến bách tính thân thiết con cháu của mình."
Trương Đông Hải hít hơi như đau răng:" Sao có thể thế được ạ, phủ binh xưa nay lấy cướp bóc làm kế sinh nhai mà."
"Thong thả, đó không phải chuyện có thể làm được một sớm một chiều." Vân Sơ không giải thích nhiều, phủ binh nơi khác thế nào y kệ, nhưng phủ binh Trường An phải có linh hồn, phải coi bảo vệ bách tính là trách nhiệm, như thế bọn họ mới không đơn thuần là công cụ phục vụ quyền lực:
Hai người đang nói chuyện thì Lý Tư bê một cái khay son tới đặt bên mép chậu lửa:" A gia xem thẻ bài này được chưa?"
Trương Đông Hải tò mò cầm một cái kim bài lên xem, theo thói quen, trước tiên hắn ước chừng trọng lượng:" Công chúa, nhẹ quái"
Lý Tư trừng mắt chỉ:" Ngươi xem chữ trên đó đi."
Trương Đông Hải bấy giờ mới để ý tới hàng chữ trên kim bài to như đồng tiền:" Đại Đường tử đệ binh... Cái này đại soái định phát cho mỗi người à? Như vậy cần bao nhiêu vàng mới được chứ?”
"Không nhiều lắm hơn 2000 cân thôi."
"Đại soái lấy đâu ra nhiều vàng thế?" "Thành Đô có một ổ yêu tăng, bị bọn trẻ con diệt, lấy được chút vàng của chúng."
Kim bài của Lý Tư không phải do đúc ra, mà do công tượng trong quân dùng từng búa từng búa đập ra, mặt chính diện là con rồng hung ác, dưới là năm chữ Đại Đường tử đệ binh, phía sau khắc danh tính quân sĩ, cuối cùng dùng thừng xuyên qua lỗ đục sẵn đeo lên cổ.
Trương Đông Hải thử đeo lên cỏ, nhìn ngó một lúc rồi bỏ xuống:" Đại soái, đối với bọn họ mà nói thế này là quá quý giá."
"Ta tặng kim bài cho tướng sĩ, chính là để bọn họ biết, bản thân rất quý giá, ta không tùy tiện đẩy họ vào tuyệt lộ, để họ có sự tự hào, để họ thấy mình cao quý, không tùy tiện làm chuyện xấu, không vì vài đồng tiền mà làm chuyện mất mặt."
Đối với Trương Đông Hải, Vân Sơ chỉ nói thế thôi, y không muốn người khác biết y có ý đồ cải tạo đám phủ binh Quan Trung này.
"Người có kim bài, không cần đoạt tiền của người nghèo khó."
Câu nói này sẽ cùng với kim bài truyền tới tai mỗi phủ binh.
Vân Sơ đã cải tạo bách tính Trường An, quan viên Trường An, giờ tới quân đội Trường An, kinh tế y cũng đang dần nắm trong tay. Nếu như trong những chương sau này Vân Sơ lừa được hoàng đế quay về Trường An coi như xong.
Cơ bản lúc đó Vân Sơ sẽ như Tào Tháo bắt thiên tử lệnh chư hầu, chỉ khác Vân Sơ chẳng cần làm quan, từ hết quan chức thì vẫn có thể thao túng cả TA.
Tóm lại nếu thực sự hoàng đế mà về Trường An thì mình đúng.