Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1530 - Q7 - Chương 056: Nguyệt Thần.

Q7 - Chương 056: Nguyệt Thần. Q7 - Chương 056: Nguyệt Thần.Q7 - Chương 056: Nguyệt Thần.

Di hài của quân Đường ở Tống Giang Xuyên, Thông Đăng Xuyên đã bị dã thú ăn hết, dù Vân Sơ đã dự liệu trước, nhưng đến khi tin tức xác nhận, trong lòng y vẫn không thoải mái.

Tin tức từ Thương Sơn, Nhị Hải truyền tới, nói Thịnh La Bì nay có 5000 bộ thiết giáp.

Có điều tin này không làm Vân Sơ bận tâm, đại quân của y nhìn có vẻ hành trang gọn nhẹ, không có trọng giáp, nhưng thuốc nổ y mang theo từ Trường An nhiều gấp năm lần quân đội bình thường.

Thuốc nổ này được bịt kín trong ống trúc, không lo bị hoàn cảnh ẩm thấp ảnh hưởng, tới nay mới chỉ lấy số ít ra luyện đàn voi, phá đá mở đường, vẫn còn nhiều tới vô tận.

Nếu cần Vân Sơ sẽ dùng lượng thuốc nổ cực lớn này chôn vùi đội quân của Thịnh La Bì, thế nên về cơ bản y không coi đây là cuộc chiến.

Vân Sơ xem tin tức các chưởng quầy gửi về, trong lòng đã có tính toán. Bất kể thế nào chiến tranh cũng không quan trọng với y, giờ y có hai trọng tâm thôi cải tạo xã hội nguyên thủy tây nam, gây dựng lên ý chí mới cho quân đội.

Người tây nam sống khó khăn, địa vị giữa nam nữ không chênh lệch rõ ràng, không ăn sâu bén rễ như Đại Đường, ở đây ai kiếm được nhiều thức ăn thì người đó có tiếng nói quyết định.

Cho dù là 1400 năm sau, ở vùng tây nam vẫn tồn tại xã hội mẫu hệ, bởi thế khi y giúp những nữ nhân ở đây giàu có lên, với bản tính trời sinh nắm giữ tài sản của nữ giới, nam giới ở mảnh đất này chẳng còn quyền lực gì nữa.

Trời bắt đầu đổ mưa rồi, cứ có mưa một cái là trong giữa các rặng núi xuất hiện sương mù, sương lạnh từ núi tràn ra, mấy con voi bất mãn cong vòi kêu tu tu.

Vân Sơ thấy chăn trên con voi nhỏ đã tụt xuống, liền đi đắp lại cho nó, voi là một trong những động vật thông minh nhất, không chỉ thế chúng tự nhận thức, rất tình cảm. Vì thế con voi nhỏ không ngừng dùng cái vòi mềm mềm của nó cọ vào Vân Sơ.

Trại Mao Lạc, trại xa nhất trong số mười bảy trại quanh thành Chu Đề.

Lửa bốc lên trong trại, thoáng cái xua tan đi sương mù dày đặc trong rừng, thân hình cao lớn của Lộng Nham thấp thoáng trong sương, tay chỉ tới đâu, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.

Hắn tới để thu thuế.

Lợn dưới nhà sàn mang đi hết, vài con dê gày quắt cũng mang đi, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp là mang đi. Có thể nói, chỉ cần là thứ có giá trì là mang đi toàn bộ.

Tới ngay cả nam tử trong trại cùng dùng thừng buộc vào nhau bắt đi.

Đi rồi hắn còn phóng hỏa đốt trại thành đất bằng, để lại đám phụ nhân trẻ nhỏ ngã trong bùn đất ướt sũng khóc lóc.

Một cuộn da dê nát vứt bên chuồng trâu, đột nhiên tự động mở ra, nằm trong đó là thiếu nữ cả người bùn đất, nàng trở mình ngồi dậy nói với những nữ nhân đang gào khóc:" Nam nhân của các ngươi không phải là nam nhân, lợn nhà mình bị cướp không dám lên tiếng, ngay cả trâu bị dắt đi cũng không dám lên tiếng, bị người ta xâu lại xua đi như lợn là đáng đời."

Đám nữ nhân kia đang thương tâm tột độ, bọn họ không dám phản kháng tên Lộng Nham như ma quỷ, nhưng nữ nhân trước mắt này chỉ hơi cao một chút cũng dám sỉ nhục họ, thế là một đám phụ nhân trẻ nhỏ xông tới, xem ra muốn xé nát nàng.

Ai ngờ nữ nhân bẩn thỉu ấy lại khỏe tới khác thường, mỗi đấm hạ một người, đá một phát là người ta bay đi, cuối cùng ấn nữ nhân chửi nàng dữ nhất xuống vả miệng đôm đốp, thế là toàn bộ nữ nhân trong trại quay về hiện thực, tiếng khóc lại vang trời.

"Muốn lợn, bò, dê, lương thực của các ngươi quay về thì câm mồm cho ta."

Đám nữ nhân đang khóc lóc bị tiếng quát đó làm giật nảy mình, tức thì ngậm miệng hết, ngay cả đám trẻ con cũng mở to mắt sợ hãi, hai tay bịt miệng.

"Chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm rửa."

"Ngươi thực sự có thể lấy lại gia súc của bọn ta à?" Một phụ nhân cẩn thận hỏi: Nữ tử đó thở dài:" Lấy bản thân ta đi đổi."

Cả đám nữ nhân nhìn nàng từ đầu tới cuối mà nghi ngờ, ai mà thèm nữ nhân xấu như thế?

Nữ tử tự tin nói:" Tắm sạch sẽ là đẹp ngay."

Đám nữ nhân nửa tin nửa ngờ mang tới một cái chum ngói, dùng ba cục đá bằng phẳng dựng lên, cho đầy nước vào đó, rút ít gỗ đang cháy ra đốt phía dưới.

Đợi nước ấm rồi nữ tử kia nhảy vào, mới tắm qua một lượt, nữ nhân của trại Mao Lạc nhất trí cho rằng, đây là nữ nhân đẹp nhất trại.

Đổ nước toàn bùn đi, thay nước mới, lại đun nóng, nữ tử kia lần nữa nhảy vào chum lớn, toàn thân chìm vào trong nước. Khi nàng từ dưới nước trồi lên thì tất cả sững sờ, nữ nhân này xinh đẹp còn hơn Nguyệt Thần, giờ mọi người tin rồi, chỉ cần tặng nàng cho đại vương Lộng Nham, nhất định sẽ lấy về được lương thực, nói không chừng sẽ đổi lại được cả đám nam nhân không đáng tiền.

Vì thế đám nữ nhân hỏa tốc đổ nước đã hơi đen đi, lần này càng thêm nhiệt tình lấy nước mới, tốc độ tắm rửa của nữ tử kia chậm dần, mái tóc dài đen nhánh của nàng vắt bên mép chum, ba nữ nhân trại Mao Lạc giúp nàng dùng tạo giác gội đầu.

Bọn họ chưa từng thấy nữ nhân làn dã trắng tựa tuyết như thế, chưa thấy hàng mi còn đẹp hơn hoa như thế, càng chưa thấy cánh môi hồng nhuận như thế, đôi mắt sáng như sao đêm vậy. Chỉ cần nhìn nàng cười, cho dù là thân thể bị nước mưa mùa đông làm lạnh buốt cũng thấy ấm áp.

Đợi nữ tử đó tắm đến lần thứ tư từ trong chum đi ra, toàn bộ nữ tử trại Mao Lạc quỳ rạp xuống đất, không ai dám nhìn nàng nữa, bọn họ đều cho rằng hôm nay đã gặp được Nguyệt Thần thực sự rồi.

Bên trong cuộn da dê của nữ tử đó có một bộ váy áo nhuộm hoa đẹp quá mức, bộ váy đó tuy không trơn như tơ lụa, không rực rỡ như gấm Thục, nhưng khi nàng mặc vào, thay đôi hài màu lam, nữ tử trong trại bắt đầu khấn bái.

Nữ tử đó lại dùng cọng cỏ rửa sạch hết cáu bẩn trong kẽ ngón tay, vươn cánh tay ngọc trắng trẻo ra xem một lúc, nàng hài lòng nói với đám phụ nhân:" Khiêng ta đi gặp tên đại vương Lộng Nham nào đó."

Thành Chu Đề, Vân Cẩn nhìn Lộng Nham nghênh ngang chợ chở đầy chiến lợi phẩm trở về trong tiếng hò reo của người trong thành, trên mặt chẳng có chút niềm vui nào, mà là sự thất vọng:" Sự nhẫn nại của họ vượt ngoài dự liệu của ta."

Địch Quang Tự cũng rất khó coi:" Bọn họ không có dũng khí phản kháng."

Vân Cẩn hết sức nóng ruột:" Bọn họ biết rõ theo Lộng Nham trở về sẽ chịu vô vàn khổ cực, khả năng còn bị chết, họ vẫn không phản kháng. Họ không phản kháng thì ai giúp họ được chứ.”

Ôn Hoan lắc đầu:" Không phải đâu, họ đã phản kháng rồi đấy, chỉ có điều họ thất bại quá nhiều lần, chết rất nhiều người, cho nên mới không phản kháng nữa."

Vân Cẩn ngạc nhiên:" Ngươi lấy đâu ra con số đó? Sao ta không biết?"

"Từ ca dao, ca dao kể hổ ca ca đi cứu gấu muội muội, bị thợ săn làm bị thương, chạy về dưỡng thương xong lại đi cứu gấu muội muội, cứu được gấu muội muội ra, hổ ca ca lại chết. Gấu muội muội khóc suốt ngày, nước mắt chảy thành hồ."

"Ngươi là một người đọc sách, không biết dịch ca dao đầy đủ tín, đạt, nhã à?"

Ôn Hoan bĩu môi:" Hổ ca ca đi cứu gấu muội muội một lần không được đi hai lần, cuối cùng mất cả mạng làm gấu muội muội thương tâm khóc không thôi, ngươi không cảm động lại đi cười người ta thô bỉ."

"Ngươi lậm sách vở hơi nhiều rồi đấy, con người sống ở trong hoàn cảnh này không phản kháng là không thể nào, nhưng sống dưới sự bất công hết năm này sang tháng khác, phản kháng đều thất bại. Cuối cùng chỉ như gấu muội muội dùng cả đời khóc thành sông."

"Họ đã phản kháng đủ rồi, ta thấy chuyện chúng ta cần làm bây giờ là giúp đỡ bọn họ, không phải ép họ tạo phản."
Bình Luận (0)
Comment