Q7 - Chương 057: Ảnh hưởng của thiểu số phản kháng tới dân chúng.
Q7 - Chương 057: Ảnh hưởng của thiểu số phản kháng tới dân chúng.Q7 - Chương 057: Ảnh hưởng của thiểu số phản kháng tới dân chúng.
Đám Vân Cẩn lần đầu tiên đem kiếm thức áp dụng thực tế ở quy mô lớn như thế, dù dốc hết vốn liếng ra nhưng nhiều việc chưa từng gặp bao giờ khiến chúng lúng túng, nhiều việc tưởng chừng tính toán rất kỹ, rốt cuộc kết quả không được như ý muốn, cho nên chuyện xảy ra tranh cãi như thế này cũng không phải là lần đầu.
May là tuy nhiều lần xung đột cả về tư tưởng lẫn phương pháp, nhưng không vì thế mà họ giận dỗi nhau, hay trở mặt nhau, gặp chuyện thì ngồi xuống giải quyết, đó là điều Vân Sơ rèn cho chúng từ nhỏ, lần đi phong thiện chúng quen với chuyện tổ chức những cuộc họp như thế.
Đang bàn tính để thay đổi sách lược, còn chưa có kết quả thì Tra Hắc vội vàng chạy tới báo tin:" Lộng Nham sắp thành thân rồi."
Ôn Hoan chẳng để ý, hậm hực làu bàu:" Thành thân thì thành thân, hắn ngày nào chẳng thành thân."
Tra Hắc dậm chân:" Nhưng mà lần này khác, nữ nhân ở trại Mao Lạc đẹp như tiên nữ ấy."
Hình dung đẹp như tiên nữ của Tra Hắc tất nhiên chẳng được Ôn Hoan coi trọng, hắn từng đem nữ nhân mà hắn coi là cực kỳ mỹ lệ tặng cho Ôn Hoan, kết quả làm Ôn Hoan chạy mất dép.
Tra Hắc thấy chẳng ai tin lời mình thì cực kỳ không cam tâm:" Nữ nhân đó đẹp cực luôn."
Vân Cẩn hừ một tiếng:" Thế thì cũng là lão bà của Lộng Nham."
Tra Hắc tức lắm, nhưng mà ngôn từ biểu đạt của hắn có hạn, không cách nào miêu tả được vẻ đẹp của nữ tử kia, lại chạy đi xem lão bà xinh đẹp của Lộng Nham.
Nào ngờ vừa mới chạy đi chưa lâu đã chạy về, lần này giọng hắn hớt ha hớt hải báo tin: Lộng Nham đem đồ cướp được ở trại Mao Lạc trả về rồi, thả cả nam nhân trại Mao Lạc, cuối cùng còn thưởng cho cái trại đó mười con lợn nữa."
"Hả?" Đám Vân Cẩn hơi bất ngờ, tên đó chẳng lẽ vì một nữ nhân lại làm như thế, có điều chỉ vẻn vẹn là ngoài dự liệu thôi, chưa khơi lên được mấy hứng thú của họ:
Tra Hắc muốn điên rồi, chân tay khua khoáng loạn xạ:" Các vị chủ thượng, lão bà của Lộng Nham đẹp lắm, đẹp vô cùng, đẹp như Nguyệt Thần trên trời."
Địch Quang Tự nghiêm túc nói:" Thì đó cũng là lão bà của Lộng Nham, bọn ta có thể chèn ép hắn, nhưng không làm nhục hắn."
Ôn Hoan tò mò hỏi một câu:" Lúc Lộng Nham về không thấy ai nhắc tới nữ nhân này, nàng ta ở đâu ra?"
Tra Hắc ức tới ngồi bệt luôn xuống đất:" Tiểu nhân cứ tưởng là do Lộng Nham cướp được, nhưng mà hỏi mới biết là người ta tự động nộp mình, còn nói với Lộng Nham, chỉ cần hắn trả hết mọi thứ cho trại Mao Lạc, nàng sẽ gả cho hắn."
"Ôi tiểu nhân mà sớm biết chuyện này thì sớm đi trại Mao Lạc rồi."
Cái tên này suốt ngày mơ ước tới trại Bạch Man cướp nữ nhân, thế mà lại vì một nữ tử Ô Man mà mất kiểm soát thế này. Cả Lý Thừa Tu cũng bị Tra Hắc làm tò mò rồi:" Chẳng lẽ nữ nhân đó còn đẹp hơn cả mỹ nữ của Bạch Man à?"
Tra Hắc đứng bật dậy hét lên:" Tiểu nhân đi giết Lộng Nham, vừa rồi nàng còn cười với tiểu nhân nữa."
Tới lúc này toàn bộ bốn người đều cảm thấy không ổn, Lý Thừa Tu vơ ngay lấy hoành đao đuổi theo, tiếp đó Vân Cẩn, Địch Quang Tự, Ôn Hoan cũng chạy về phía nơi ở của Lộng Nham.
Tra Hắc ngớ người chốc lát sau đó cười to, vác đại khảm đao của mình theo bọn họ.
Lý Thừa Tu húc thẳng vào cửa nhà Lông Nham, vừa nhìn trên giường thì cuồng nộ phi thân ra ngoài, hét:" Không thấy, bên trên!"
Vân Cẩn vào thứ hai cũng lao ngay ra, thân hình thoăn thoắt leo lên nóc nhà sàn, Ôn Hoan và Địch Nhân Kiệt rút đao cảnh giới. Chỉ thấy một bóng người như lò xo vọt nhảy qua nóc từng căn nhà, sắp chạy vào rừng trúc, Vân Cẩn giương cung lên bắn, chớp mắt đã bắn ra ba phát, tên như sao băng đuổi theo bóng người đó. Bọn họ tốn bao nhiêu công sức mới dựng lên được một tên đại vương thảo mãng này, không ngờ còn chưa thực sự đem dùng đã bị nữ nhân đáng chết kia hủy mất rồi.
Vân Cẩn chưa từng hận ai như thế.
Tiên pháp của hắn tuy rất chuẩn, nhưng dù sao khoảng cách quá xa, đợi khi tên đuổi tới thì bóng dáng nàng đã chạy tới nơi khác rồi, ba ánh sao băng chẳng chạm được vào cái bóng nàng.
Vân Cẩn từ trên nóc nhà nhảy xuống, gấp giọng hỏi:" Còn cứu được không?"
Ôn Hoan đẩy cái đầu Lộng Nham một cái, lắc đầu tự giễu:" Hết hi vọng rồi, hung thủ ra tay rất tàn độc, một dao cắt cổ, một dao đâm phổi, một dao đâm tim, còn một đeo thiến luôn. Lão thần tiên có tới cũng không cứu nổi."
"Hoạt động thực tiễn xã hội của chúng ta rẽ nhánh mới rồi, nên gọi là - Ảnh hưởng của thiểu số phản kháng tới dân chúng."
Địch Quang Tự có vẻ rất bình thản, còn hỏi Vân Cẩn:" Ngươi muốn truy lùng hung thủ à?"
Vân Cẩn hỏi lại:" Nghe ý ngươi thì không muốn tra?"
"Tên Lộng Nham này đã gây ra bao nhiêu tội ác, chết là đáng đời, hắn chết, giá trị cũng hết, không cần phục thù làm gì."
Lý Thừa Tu từ ngoài quay về, không phát hiện ra đối phương có đồng bọn, nói:" Ta thấy Tra Hắc còn hơn Lộng Nham."
Ôn Hoan lắc đầu:" Ngươi nghĩ người ta giết Lộng Nham là xong à? E rằng tiếp theo ai lên thay là ả giết người đó đấy."
Tra Hắc thập thò ngoài cửa gật đầu lia lịa, hắn rất tán đồng lời này, khả năng này rất cao, dù khả năng thấp thì hắn cũng không dại, dù sao thi thể của Lộng Nham còn nằm một đống ở đó, vội tiến cử:" Các vị chủ thượng, tiểu nhân thấy mình làm lão nhị là tốt lắm, giờ Lộng Nham chết, đưa Náo Hắc của trại Hắc Hổ lên thay là hợp lý nhất. Nhưng mà tên này ngốc lắm, trước khi hắn lên thay Lộng Nham phải cho hắn một bài học, nếu không hắn lại tưởng mình là lão đại thật thì phiền lắm." Vân Cẩn thở dài:" Chỉ đành như thế."
Lộng Nham chết, đám lưu khấu rất thương tâm, lòng quân sắp tan rã tới nơi, một số tên chuẩn bị đem chiến lợi phẩm thu được quay về trại cũ.
Đúng lúc này Náo Hắc của trại Hắc Hổ đứng ra, được đám người Tra Hắc ủng hộ, mặc dù sức khỏe của hắn có vẻ hơi yếu, nói không thành lời, có điều hắn vẫn hết sức uy phong dẫn đám lưu khấu đi đánh cướp mười bảy thôn trại xung quanh thành Chu Đề, cái cớ là báo thù cho lão đại Lộng Nham.
Náo Hắc đúng là có bản lĩnh, đi sáu ngày thôi đã dẫn hết nam đỉnh của mười bảy trại về rồi, vứt bỏ lại hết phụ nhân trẻ nhỏ, cũng không lưu luyến thành Chu Đề nữa, dẫn hơn vạn tên lưu khấu đói tới mắt xanh lét tới thẳng Thạch Thành.
Thạch Thành vốn là nơi đặt phủ đô đốc Lãng Châu, từ khi quân đội Đại Đường thảm bại ở Tống Giang Xuyên, ba trăm người trong phủ đô đốc tất nhiên cũng bị đại quân của Thịnh La Bì tiêu diệt.
Chuyện này chẳng còn cách nào, diện tích ki mi châu của Đại Đường quá lớn, phủ binh người Đường tổng cộng có hơn 60 vạn, trong đó quá nửa ở Trường An, Lạc Dương, số phủ binh có thể phân phối cho nơi khác ít tới đáng thương.
Một người trấn thủ trăm hộ là chuyện thường tình, cho dù là một người trấn thủ nghìn hộ cũng không phải là không có, thậm chí một số nơi cực đoan tới mức một người trấn thủ vạn người. Cho nên mới thường xuất hiện chuyện một mình đấu vạn quân.
Chẳng phải là người ta dũng mãnh, mà là hết cách rồi, vào thời khắc đặc thù, dù một mình đối đầu với vạn người cũng phải xông lên chứ sao. Chỉ là tới nơi ki mi thế này thì lịch sử chẳng ghi chép, người Đường chẳng muốn nói, nên hùng phong Đại Đường mới truyền muôn đời, bi ca thì không mấy ai hay.