Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1532 - Q7 - Chương 058: Chẳng Qua Là Món Ăn Trên Bàn.

Q7 - Chương 058: Chẳng qua là món ăn trên bàn. Q7 - Chương 058: Chẳng qua là món ăn trên bàn.Q7 - Chương 058: Chẳng qua là món ăn trên bàn.

Năm Kiến Hưng thứ ba của Thục, Gia Cát Lượng đích thân dẫn đại quân nam chinh, kịch chiến với bộ tộc phản loạn ở một dải phía nam Bàn Đông, chủ soái Mạnh Hoạch bị bắt, dẫn quân quy thuận, cùng Gia Cát Lượng kết minh ở Thạch Bảo Sơn.

Ba quân của Gia Cát Lượng hội sư ở Vị Huyện, lập bia ghi công trong thành, phế quận Ích Châu, lập quận Kiến Ninh.

Thế nên giữa thành Chu Đề và Thạch Thành là nơi nhân khẩu người Thoán đông đúc nhất.

Nói tới họ Thoán, thực ra cái họ này là họ Hán tộc, cuối thời Đông Hán, thiên hạ đại loạn, Thoán thị chạy tới đây, cắp dùi bén rễ, thông hôn với thổ dân đương địa. Trải qua mấy trăm năm hình thành Thoán thị tựa hồ là người Hán, lại tựa hồ là người man.

Chỉ cần là người Hán thì vốn lập thân là nông nghiệp, cho nên ở một dải này, nông canh hưng thịnh hơn khác bộ khác của tây nam.

Nổi tiếng nhất là ruộng bậc thang của Thạch Thành.

Vì đất đai nơi này chủ yếu là đá vôi, vô số năm gió mưa ăn mòn, khiến địa hình nơi này đa phần hình như cái phễu.

Điều này khiến cho bách tính khai khẩn ra ruộng đồng hình bậc thang, có ruộng nước lẫn ruộng cạn, đều hết sức chỉnh tê.

Hiện đang là mùa đông xuân, cây nông nghiệp nơi này đã mọc ra, mảnh đất trồng cải dầu xanh ngăn ngắt, đất trông tiểu mạch xanh như ngọc, đưa mắt nhìn xa, những ruộng bậc thang từng vòng quanh núi đó tựa như vô số con rồng xanh cuộn tròn nằm trong ruộng.

Nhà nơi này cũng là nhà sàn, có điều tường ngoài có đắp đất, khiến căn nhà có khả năng giữ nhiệt nhất định. Lúc này là thời điểm bữa sáng, khắp nơi khỏi bếp lượn lờ, đẹp như tiên cảnh.

Thoán Phúc khoanh chân ngồi trên sàn, tay cầm con dao vót hơ bên bếp lửa, dao nhìn có vẻ thô kệch trong tay ông ta khéo léo như chim én, trúc trong tay ông ta được chẻ thành nhưng cái nan mỏng. Hắn đặt nam lên hơ lửa, đợi nan bắt đầu sủi bọt thì đặt vào khuôn định hình.

Một nữ tử xinh đẹp nằm cuộn mình như mèo, trên người đắp chiếc chăn xanh quân dụng của xưởng dệt số 2 Trường An. Chắc là vừa mới ngủ dậy, nàng vươn mình dưới chăn, đôi bàn chân trắng trẻo thò ra ngoài.

Thoán Phúc đang làm việc thương xót kéo chăn xuống, che đi đôi bàn chân nhỏ nhắn đó.

Chăn tuột xuống, gương mặt đẹp tới không thuộc về phàm trần của Tử Kỳ A Quả lộ ra.

Thoán Phúc thấy nàng đã dậy thì treo nồi lên móc sắt, thêm vào một thìa nước, nói:" A Quả Nhi, mau dậy ăn đi, a gia nấu cho con món lạp trư cước can (*) mà con thích nhất đây."

Tử Kỳ A Quả nghe thấy bốn chữ lạp trư cước can là ngồi bật dậy, ôm chăn hỏi:" A gia, có cho ớt không?”

Thoán Phúc cười khà khà:" Đương nhiên là cho rồi, đương nhiên là cho rồi."

Trên mái nhà sàn có nước mưa chảy xuống, Tử Kỳ A Quả hứng nước ở mái hiên rửa mặt, ngồi bên cạnh Thoán Phúc xem ông ta hầm lạp trư cước can sôi ùng ục.

"Nữ hài tử đừng chạy lung tung, lần này con chạy đi hai tháng, mặc dù con là thợ săn giỏi nhất nhưng đừng mạo hiểm. Gần đây không yên ổn, nghe nói người Ô Man phía đông bạo loạn."

Tử Kỳ A Quả nói:" Sắp tới chỗ chúng ta rồi, lần này không phải là một ít cường đạo đâu mà hàng ngàn hàng vạn tên cường đạo sẽ kéo tới. Đám Ô Man này không giống trước kia, trong số cường đạo có một vài tên rất lợi hại, một tên có thể bắn ra ba mũi tên, may mà con chạy nhanh, nếu không thì phiền to."

Món lạp trư cước can mỡ màng đã chế biến xong.

Thoán Phúc vớt cho Tử Kỳ A Quỷ một cái, ông ta cũng ăn một cái.

Lạp trư cước can với người tây nam mà nói là món ăn ngon, không phải lúc nào cũng có để ăn.

Chỉ chốc lát hai cha con đã ăn xong, Tử Kỳ A Quả tiếc nuối nhìn vào trong nồi sắt, bên trong chỉ còn lại ít măng và hai quả ớt cháy đen.

Thoán Phúc lấy từ trong bếp lửa ra một cái ống trúc chẻ làm đôi, ống trúc chứa cơm gạo trắng, ông ta đổ hết vào nổi sắt, dùng một cái thìa ngấy không ngừng, để cơm và mỡ, măng, ớt trong nồi trộn đều với nhau. Sau đó Thoát Phúc múc cơm chia ra hai cái bát, hai cha con lần nữa ăn ngon lành.

Lần này chân giờ rất béo, mỡ rất nhiều, dù là trộn cơm rồi, đáy nối vẫn còn sót lại một ít.

Thoát Phúc lại lấy hai quả trứng gà, tách một cái, lòng trứng rơi xuống đáy nồi, tiếp xúc với mỡ nóng liền phồng lên. Tử Kỳ A Quả hếch mũi lên hít, tựa hồ muốn hít hết mùi thơm đó.

Đợi lòng đỏ trứng đông lại, Thoát Phúc lấy ra cái hồ lô nhỏ, cẩn thận rắc ít muối, trứng rời nồi, hai cha con ăn ngấu nghiến.

Dù là thế thì vẫn chẳng đủ để ăn, Thoát Phúc lại lấy củ sơn dược dài bên bếp lửa, bẻ làm đôi, bóc vỏ rắc muối, hai cha con xuýt xoa vì nóng ăn tiếp.

Một nắm quả thông được ném vào trong tro bếp lửa, Từ Kỳ A Quả ăn xong sơn dược lấy hai que trúc dài gắp quả thông ra ăn.

Nhìn Tử Kỳ A Quả dùng hai ngón tay là bóp được quả thông, Thoán Phúc nói:" Con chẳng bao giờ tham gia sơ sơ hậu và a mãi khẩn của các tỷ muội, sau này tới con xuất giá thì ai hát sơ sơ hậu và ai mãi khẩn (*) cho con?"

Tử Kỳ A Quả bực bội:" Không phải con không muốn đi, vì con đi là người ta không muốn cưới tỷ muội của con nữa, chỉ muốn cưới con."

Thoát Phúc cười to, vỗ vỗ cái mặt mình:" Nhiều lúc a gia thực sự hoài nghi con là Nguyệt Thần hạ phàm."

"Con chẳng phải do a gia và a ma sinh ra sao?"

"Bộ dạng a gia thế này, a ma con cũng chẳng đẹp, sao sinh ra được đứa con xinh đẹp như con chứ? Chẳng phải con luôn biết con do a gia nhặt được từ hang báo à?"

Tử Kỳ A Quả tức giận:" Con không phải do báo sinh ra, chúng đã ăn hết người sinh ra con."

Thoán Phúc lắc đầu:" Giết báo ăn thịt người, lại bảo hộ con báo khác, đó đều là chuyện của con, a gia thấy con là Nguyệt Thần, nên con làm gì cũng được."

Tử Kỳ A Quả không muốn nói chuyện này nữa, dựa đầu vào vai Thoán Phúc:" Vết thương của Thoán Lễ đã lành chưa?"

"Không lành được."

"Vì sao ạ, con có giết hắn đâu, chỉ đâm bừa vào người hắn hai nhát thôi."

"Vê sau ta tới chặt đầu hắn ném vào chuồng lợn rồi."

"Như thế a gia vĩnh viễn không về được Thoán thị nữa."

Thoán Phúc nhạt giọng nói:" Cả đời này của ta là để bảo vệ hai người, một là a ma con, một là con. A ma con chết sớm, ta chỉ còn lại thứ bảo bối con thôi, ai dám hại con, ta giết hắn."

Tử Kỳ A Quả trầm ngâm:" Người Ô Man sắp tới rồi, a gia không định nói cho Thoán thị chuẩn bị trước sao?"

Mắt Thoát Phúc lạnh như băng, vỗ vai khuê nữ nói:" Hôm qua con về là người ta biết rồi, trời chưa sáng đã nói với ta, hai ngày sau không giao con ra thì giết cha con chúng ta."

"Chúng đã không niệm tình đồng tộc thì ta chẳng việc gì phải cảnh báo chúng, hai ngày tới chúng ta ăn hết những thứ ăn được trong nhà, tới ngày thứ ba chúng ta đi, cho bọn chúng chết. Dù sao trước kia Thoán Thị cũng giết không ít người Ô Man, lần này bị người Ô Man giết cũng chẳng kêu được gì."

(*) Đặc sản Quý Châu, toàn bộ chân giò xông khói.

(*) Bài ca xuất giá.
Bình Luận (0)
Comment