Q7 - Chương 059: Cuộc sống khổ ải của lão đại.
Q7 - Chương 059: Cuộc sống khổ ải của lão đại.Q7 - Chương 059: Cuộc sống khổ ải của lão đại.
Mặc dù quan hệ hai cha con với Thoán thị không mật thiết gì, nhưng đó chỉ là với đám người cao tầng thôi, xung quanh đây còn có rất nhiều người chơi cùng Tử Kỳ A Quả khi còn nhỏ, nghĩ tới cảnh người Ô Man đi tới đâu đốt phá đến đó, nàng không đành lòng chứng kiến người quen biết rơi vào tình huống tương tự, do dự:" A gia, hay là cứ nói với họ, nghe hay không là ở họ."
Thoán Phúc than:" Con à, con quá lương thiện rồi, con nói với chúng tin này, chúng không tin đâu, nói không chừng còn cho rằng hai cha con ta sợ chúng, kiếm cớ kéo dài thời gian."
"Cho dù là con không nói với chúng, lệnh của Nam Chiếu vương cũng đã đưa ra, muốn bọn chúng tử thủ Thạch Thành. Quân đội người Đường sắp tới rồi, Thoán thị chúng ta giúp người Nam Chiếu giết người của phủ đô đốc Lãng Châu, người Đường sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Cho nên phải chuẩn bị chiến đấu, con có nói hay không cũng vậy."
Tử Kỳ A Quả vẫn cố gắng thuyết phục:" Nhưng mà đám Ô Man không giống với người Đường đâu, bọn chúng mà đánh tới Thạch Thành, con lo nơi này sẽ thành đất chết, chúng làm thế ở xung quanh thành Chu Đề đấy, độc ác vô cùng."
Thoán Phúc kinh nghiệm sống tất nhiên nhiều hơn khuê nữ, không suy nghĩ đơn giản như thế:" Người Đường tới cũng không nương tay với Thoán thị đâu, tộc trưởng nói lần này tới tây nam đốc chiến là danh tướng Đại Đường, tên Vân Sơ. Nghe thương cổ tới từ Trường An nói, người này từng đơn thương độc mã đánh xuyên đại quân trăm vạn người của Đột Quyết, lại từng chém đầu một vị vương giữa vòng vây quân địch ở Liêu Đông."
"Loại tướng quân như vậy sát nghiệp rất nặng, đi tới đâu cỏ cây không mọc nổi."
Tử Kỳ A Quả rùng mình:" A gia, thực sự có người như vậy sao? Ý con là thực sự có thể phá vây của trăm vạn đại quân à?"
"Cho dù không tới trăm vạn thì đoán chừng vài vạn là nhất định sẽ có." Thoán Phúc khẳng định: Từ Kỳ A Quả buồn bã nhìn ruộng bậc thang xanh xanh ngoài cửa sổ:" Không giữ được nữa rồi."
"Dù con đã giết tên đại vương Lộng Nham nhưng cũng không ích gì, bọn chúng nhanh chóng tuyển ra tên mới, chỉ ngày đầu tiên lên làm đại vương đã đốt trại gần thành Chu Đề, còn cướp rất nhiều, giết rất nhiều."
"Bọn chúng đông người, con đánh không lại, đành chạy về thương lượng với a gia."
Thoán Phúc biết không khuyên can được khuê nữ, chỉ đành nói:" Con giết được một tên thì cũng có thể giết được tên thứ hai, ta giúp con, bất kể chúng có bao nhiêu sơn đại vương, cha con ta đều giết hết, bất kể bọn chúng tuyển ra bao nhiêu, chúng ta giết bấy nhiêu, giết tới khi không kẻ nào dám làm đại vương mới thôi."
Tử Kỳ A Quả nghe vậy mặt tươi cười, gật đầu rôi chỉ hai con gà khô treo ngoài nhà:" A gia, ăn luôn chúng đi."
Thoán Phúc vuốt râu:" Được, bây giờ đem ngâm, tối ăn gà, con ngủ tiếp đi, chúng ta nghỉ ngơi cho khỏe rồi đi giết sơn đại vương.
Thấy khuê nữ vui vẻ chui lại chăn ngủ tiếp, Thoát Phúc ra ngoài hiên tháo hai con gà khô xuống, ngâm vào nước, tiếp tục lấy dao chẻ trúc, tiếp tục làm việc. Ông ta chuẩn bị đan hai cái sọt trúc thật chắc chắn chứa đồ trước khi rời khỏi nơi này.
Từ thành Chu Đề tới Thạch Thành dài 700 dặm, càng tới gân Thạch Thành, trại càng giàu có, chủ yếu là số lượng trại nông canh ngày càng nhiều, lương thực tích trữ trong trại cũng nhiều.
Cho dù trại rất giàu có, nhưng đối diện với đội ngũ của đại vương Náo Hắc đã lên tới trên vạn người mà nói, thức ăn mãi mãi không đủ. Sau khi một trại trên nghìn người bị công phá, lương thực tích trữ trong đó chẳng đủ để vạn người ăn trong ba ngày, vì thế mà nam nhân trong trại không còn đường sông lại tham gia vào đội quân cướp bóc.
Thậm chí còn có một số nữ nhân thay trang phục nam nhân, trà trộn vào đội ngũ kiếm cái ăn.
"Có sáu vạn người Ô Man đang đồng loạt tiến lên, đám Trình Long nói đội ngũ quá lớn, không thể khống chế được nữa, nhiều đội ngũ đã xuất hiện đoàn thể nhỏ, tự tung tự tác."
Lý Thừa Tu sau khi có được tin tức từ đám hoàn khố khác liền đem lo lắng của mình nói ra, thân là tướng môn, hắn hiểu rõ, một khi trong quân xuất hiện quá nhiều tiếng nói ra lệnh chính là lúc bại vong.
Vân Cẩn suy tính:" Vậy thì chúng ta dừng lại ba ngày cho bọn chúng thanh lý nội bộ, ba ngày sau chúng ta tiếp tục tiếp công Thạch Thành. Chỉ có lấy được Thạch Thành thì đội quân ô hợp này mới có chút sức chiến đấu."
"Đợi đại quân của Thịnh La Bì bị thu hút tới Thạch Thành, ta nghĩ a gia cũng tới chiến trường rồi, đến lúc đó mọi tiếng phản đối ở tây nam sẽ bị diệt sạch."
Tới đêm Tra Hắc dẫn 2000 tên cường đạo đầu tiên gia nhập đội ngũ, tiến hành thanh trừng những thế lực nhỏ không chịu nghe chỉ huy.
Sáng hôm sau Náo Hắc chỉnh đốn đại quân phát hiện ra mệnh lệnh của mình bắt đầu có hiệu quả rồi.
Lưu Xuân Phong hiện ở Thạch Thành, từ tin tức chỗ ông ta truyền về thì Thoán thị đã có phòng bị, trong Thạch Thành cũng bắt đầu chuẩn bị thủ thành. Đồng thời Thoán thị cũng triệu tập bách tính ngoài thành vào thành hỗ trợ.
Bọn họ đa phần họ Thoán, khác với chỉ huy hỗn loạn ở thành Chu Đề. Có thể nói cuộc chiến ở Thạch Thành ắt là trận đánh khó khăn.
Náo Hắc nhìn vết thương như con rết ở trước ngực mình, hắn chỉ muốn chửi rủa lại không dám, vết thương như thế ở trên người hắn nhiều lắm.
Một số vết thương do chiến đấu gây ra, thế nhưng đa phần là do bốn tên súc sinh, hắn giết một phụ nhân không chịu ngủ với hắn bị chém một nhát, hắn vô tình giết một đứa bé, bị chém một nhát.
Đi cướp bóc giết quá nhiều người bị chém một nhát.
Bên beo béo lúc nào trông hắn ngứa mắt thì lại tới chém một nhát, chém xong lại chữa trị cho hắn. Lâu dần thân thể của hắn chằng chịt những con rết.
Náo Hắc muốn bỏ chạy, hắn thấy nếu mình còn tiếp tục ở lại nơi này làm cái thứ đại vương rắm chó gì đó, sớm muộn gì trên người mình sẽ chẳng còn được một mảnh da lành lặn.
Chỉ là nghĩ tới bốn tên ma vương đó, thân thể Náo Hắc lại run lên, hắn có thể cảm giác được khi bốn tên đó chém hắn lại khâu vết thương cho hắn, bọn chúng không coi hắn là người.
Hắn còn có thể xác định một điểm, đám người đó cực kỳ hận hắn, sớm một cũng có một ngày bọn chúng sẽ giết hắn.
Nghĩ tới đó Náo Hắc chỉ muốn chạy ngay.
Vừa mới ra khỏi phạm vi quân doanh, Náo Hắc đã nhìn thấy Tra Hắc ôm một thanh đao lớn tựa cười tựa không nhìn mình. Bên cạnh Tra Hắc là một đám hắc y nhân cũng mang đao.
"Náo Hắc lão đại đi đâu đấy?" Tra Hắc cười nhạt hỏi:
Náo Hắc tít lên:" Đi ỉa."
"Vậy thì ra vách núi, đừng để xung quanh đây không ai ở nổi."
"Tra Hắc -"
"Náo Hắc -"
Khi hai người bọn họ như gà chọi cụng đầu vào nhau thì một cục đá báy tới đập trúng đầu Náo Hắc, cục đá rơi xuống đất, đầu Náo Hắc dần sưng lên thành cục u lớn.
Náo Hắc phẫn nộ quay ngoắt đầu lại, thấy ngay Vân Cẩn lạnh lùng nhìn hắn, thế là lửa giận bị dập tắt tức thì, vội xoay người về doanh trại.