Q7 - Chương 060: Kiêu ngạo trong lòng.
Q7 - Chương 060: Kiêu ngạo trong lòng.Q7 - Chương 060: Kiêu ngạo trong lòng.
Nhìn Náo Hắc hậm hực bỏ đi, Tra Hắc nhổ bãi nước bọt rồi khúm núm chạy tới bên Vân Cẩn cười nịnh bẩm báo:" Chủ thượng, Náo Hắc muốn chạy trốn."
"Trông chừng hắn cho kỹ, trước khi hạ được Thạch Thành, hắn không thể chết."
"Tiểu nhân nhất định trông coi hắn gắt gao."
Vân Cẩn cân nhắc rồi dặn:" Chuẩn bị một tên lão đại nữa đi."
"Vì sao ạ?”
"Một đám người ô hợp nếu không có lão đại đi đầu làm sĩ tốt cổ vũ mọi người, nếu không có lão nhị ở phía sau đốc chiến như ngươi, bọn chúng sao chịu dốc sức chiến đấu?"
Tra Hắc rối rít phụ họa:" Vâng, vâng, nhất định là như thế, lão đại xung phong phía trước, chết rất nhanh, chúng ta phải chuẩn bị thêm vài lão đại mới được. Tiểu nhân đi làm ngay, sẽ chuẩn bị ba tên luôn."
Vân Cẩn phất tay bỏ đi:" Cứ thế mà làm đi."
Tra Hắc nuốt nước bọt tử lẩm bẩm:" Nhất định không được làm lão đại."
Tất nhiên là như thế, với đám Vân Cẩn mà nói, lão đại của một đám lưu khấu mà làm quá lâu, với bọn họ mà nói sẽ là phiền toái lớn.
Phải thay đổi lão đại thường xuyên, người dưới mới hăng hái làm việc, để biết đâu ngày nào đó lão đại chết sẽ tới bọn chúng thay thế, dần dần ai cũng có khả năng làm lão đại.
Đám huynh đệ Trình gia không nghĩ thế, vì lão đại đám người bọn họ chính là Trình Long, nên phải làm lâu dài mới được.
Trình Giảo Kim năm xưa là một cự khấu, rất có tâm đắc với việc chiếm núi xưng vương, đám huynh đệ Trình gia sau khi tách khỏi đám Vân Cẩn cũng tự lập nên một đội nhân mã.
Doanh trại của bọn họ chỉ cách đám Vân Cẩn mười dặm, có điều ở vùng rừng núi này, khoảng cách đó gần như đã là một thế giới khác.
Nhân số của bọn họ chỉ hơn ba nghìn, nhưng người nơi này thực lòng đi theo Trình lão đại. Cái gì chưa nói chứ con người Trình lão đại rất nghĩa khí, đánh cướp đi trước, rút lui ở lại sau, mỗ lần đi cướp chỉ lấy phần nhỏ nhất, khi đồ cướp được không đủ chia còn đem phần của mình chia cho huynh đệ, dù là lợn, dê hay nữ nhân đều thế.
Chính vì Trình Long đối xử tử tế với đám huynh đệ, nên hơn 3000 tên lưu khấu này sức chiến đấu cường hãn, vượt trội so với đám Ô Man thông thường, cũng có kỷ luật tổ chức hơn.
Vừa mới cướp một cái trại xong, sáu huynh đệ Trình gia ngồi quanh đống lửa nướng thịt lợn ăn. Trình Long nhìn xâu thịt xiên qua cành trúc bắt đầu cháy xèo xèo chảy ra mỡ vẫn chưa lấy ăn, có thể nhìn ra lúc này tâm sự của hắn rất nặng nề.
Trình Hổ quay đầu nhìn đám lưu khấu đang ăn uống hùng hục:" Không nỡ bỏ bọn họ, hôm nay nếu không phải có một huynh đệ thay ta đỡ một tên thì ta nguy rồi."
Trình Giao nhớ lại mà sợ:" Thật không ngờ cái trại tấn công hôm nay lại có lão già tiễn pháp lợi hại như thế, lần này mất nhiều huynh đệ là do chúng ta khinh địch. Bố trí đội hình phải chặt chẽ hơn, các đội không nên giãn cách lớn như vậy."
Trình Báo lo âu:" Mai tới địa giới Thạch Thành rồi, ta nghe nói Thoán thị không dễ đối phó, thế nào cũng có một khổ chiến."
Trình Hổ tiếc nuối:" Họ đều là hảo hán."
Trình Giao thì thầm:" Chúng ta cứ cố gắng hết sức đi, tranh thủ lập công, tới lúc đó xin đại soái cho họ một con đường sống, do Trình gia đảm bảo. Cùng lắm thì nhường ra một thương đạo trong nhà từ Trường An tới tây nam là đủ nuôi họ rồi."
Thấy mấy huynh đệ nhìn mình chằm chằm chờ đợi, Trình Long gật đầu:" Được, cứ vậy mà làm."
Trong rừng sâu chuyện gì cũng có thể xảy ra, mọi người sóng vai chiến đấu, vượt qua gian nan, chuyện nảy sinh tình cảm với lưu khấu như huynh đệ Trình gia không phải là chuyện đơn lẻ.
Đây là lý do Vân Sơ tiếp nhận hơn 700 tên hoàn khố, cái y coi trọng là gia thế của bọn họ, đưa bọn họ tới tây nam là để đảm nhận nhiệm vụ khai phá nơi này, khiến thêm nhiều nhà quan hoạn chú ý tới tây nam, đầu tư tài nguyên vào tây nam.
Nếu không dựa vào đám phụ nhân trẻ nhỏ còn lại thì không đủ nuôi dã thú, đừng thấy giờ bọn họ sống rất tốt, nhưng đó là đại quân ở đó, một khi đại quân đi rồi, hôm nay sói tha một người, mai hổ bắt một người, chẳng lẽ trốn trong trại không dám ra ngoài?
Thứ miễn phí thì chẳng ai coi trọng, nhưng gia nghiệp con cháu nhà mình dùng mạng giành được, ai nỡ vứt bỏ, dù trong nhà muốn vứt bỏ, người vì nó mà phấn đấu cũng không chịu.
Tây nam trong mắt người Trường An chỉ là vùng man hoang, nhưng đồ tốt thực sự cơ bản đều tới từ vùng man hoang.
Tất nhiên cần phải có đôi biết phát hiện tài phú, tây nam là nơi đem tới giàu có cho người ta.
Một nơi muốn trở nên giàu có thì không thể thiếu người giàu có, con người có thể hoài nghi nhân phẩm người giàu, có thể chất vấn nguồn gốc tài phú của họ, nhưng đừng nghi ngờ con mắt phát hiện tài phú của họ.
Rừng rậm tây nam ẩn chưa vô số tài phú, nhưng vì trời cao đường xa mà bị mai một.
Đại quân của Vân Sơ cứ thong thả tiến quân, như chẳng có việc gì trên đời này ảnh hưởng được tới tiết tấu cố hữu của họ.
Có điều hiện giờ tốc độ xây dựng các khu tụ cư của họ nhanh hơn nhiều, những phụ nhân trẻ nhỏ vốn trốn trong rừng làm bạn vài dã thú, vừa thấy tòa trại mới được xây xong là bế con mình vào doanh, họ tàn tạ, ngoan ngoãn làm người ta không nỡ lòng tổn hại.
Phủ binh giờ đã quen việc lắm, trước kia mặt ai nấy hằm hằm, giờ thì hiền hòa trấn an vỗ về họ, thế là căn nhà nhanh chóng đầy người, người chưa được chia nhà thì khóc lóc, phủ binh bế con họ ra hiệu đi theo mình.
Bọn họ ở tạm trong chiếc lều hành quân, phát ngay cho chiếc chăn xanh quân dụng, chiếc nồi sắt chỉ sản xuất ở Trường An. Khi cháo kê trong nồi sôi sùng sục cái tên Phú Thịnh và Xưởng dệt số hai cũng ăn sâu vào trong đầu họ.
Khiến cho rất nhiều năm sau, phụ nhân tây nam mua chăn và nồi sắt chỉ chọn của hai nhà này.
Mùa đông ở tây nam không lạnh như Vân Sơ tưởng tượng, đem so với khí hậu tây nam mà trước kia Vân Sơ từng tới khác biệt rất lớn, khi đó gió lạnh tây bắc chẳng khiến y sợ, vậy mà ở Quý Châu ấm áp lại cóng chân.
Bây giờ lại chỉ thấy hơi lạnh mà thôi.
Đàn voi được mặc lên người những cái chăn dày vui vẻ kêu tu tu trong trại, thuận tiện dùng vòi nhổ những cây bụi cả rễ lên. Bây giờ phủ binh không sợ chúng nữa, nhanh chóng lấy thừng bó lại ném sáng bên, cho chúng ít rau quả. Hai bên phối hợp làm việc rất ăn ý.
Ở trong rừng núi thế này mới thấy hết được công dụng của đàn voi, chúng rất thông minh, học rất nhanh, thậm chí có thể kéo cày, còn về việc kéo cây, kéo gỗ với chúng quá đơn giản.
Trương Đông Hải nhìn đàn voi chạy qua chạy lại làm việc, xung quanh còn có trẻ con tất bật nhặt nhạnh củi khô, phụ nhân mang nước tới cho phủ binh, hắn hết sức hoang mang. Đám phủ binh kia tuyệt đối không phải người tốt, người tây nam chẳng phải luôn gọi là man nhân không hiểu lễ nghi sao, còn mấy con voi kia chỉ là thứ súc sinh mà thôi, vậy mà tạo ra khung cảnh hài hòa thế này, Trương Hông Hải thực sự không sao hiểu được:" Đại soái, mạt tướng vẫn không hiểu chuyện này là sao?"
Vân Sơ lấy hai quả thông nướng bên chậu lửa ra, vừa bóc ăn vừa nói:" Vì trong lòng họ có sự kiêu ngạo."