Q7 - Chương 061: Những người kiêu ngạo.
Q7 - Chương 061: Những người kiêu ngạo.Q7 - Chương 061: Những người kiêu ngạo.
Con người một khi rơi vào cạm bẫy ôn nhu do chính mình tạo dựng lên, muốn thoát ra khỏi nó không hề dễ dàng, rất nhiều người thì bám víu chút kiêu ngạo trong lòng, khiến hắn cả đời thành người ôn nhu thiện lương.
Con người khi coi mình là thứ xấu xa hết thuốc chữa, như vậy cơ bản dù có là người tốt đi chăng nữa họ vẫn cứ thẳng bước đi vào đường cùng.
Nếu họ tự hào mình là người tốt, nhất định chỉ muốn làm chuyện tốt.
Những điều rất có tính triết lý này chính do Nhạn Cửu, lão già cai ngục thích hành hạ người ta nói ra khi uống rượu với Vân Sơ, ông ta thậm chí bi thương nói với Vân Sơ, trong nhà lao không phải không có người tốt, nói cách khác không phải chỉ có kẻ xấu mới làm chuyện xấu.
Vân Sơ không biết ông ta nói những lời đó có tính phổ biến không, nhưng từ trong lời một ông già làm lao ngục ba mươi năm nói ra, khiến người ta tin tưởng nhất định.
Cho nên nhà lao không phải là nơi cải tạo, giáo dục con người, mà là cảnh báo người ta chớ làm chuyện xấu, rơi vào vận mệnh khó thay đổi được.
Mặc dù từ kinh nghiệm sống nhiều năm, nhận thức của Vân Sơ thiên hướng về nhân chỉ sơ, tính bản ác. Nhưng dù kẻ ác muốn làm chuyện xấu phải có điều kiện làm chuyện xấu, người tốt thì ép vào đường cùng thì làm chuyện xấu chẳng có gì lạ.
Năm vạn đại quân của Vân Sơ từ khi xuất phát chỉ làm việc tốt, đôi tay vốn cầm đao, bây giờ cầm lưỡi liềm, búa, cưa, cuốc. Vốn lùng sục khắp núi rừng là để giết người, bây giờ chỉ vì đi tìm những phụ nhân trẻ nhỏ vì sợ hãi mà không dám ra.
Thậm chí có những phủ binh làm việc còn kệ cả giờ cơm, có những người tranh thủ lúc trời còn tia sáng, dọn một khoảng trống trước nhà, rồi một vườn rau nhỏ xuất hiện, một cái chuồng lợn, rồi cả hàng rào cũng vây quanh nhà cũng có.
Chẳng ai yêu cầu họ làm thế, họ cứ làm, thậm chí cầu kỳ tới mức nhà xây xong còn lấy củi lửa hun, nói làm thế thì mới hết sâu mọt, nhà toàn làm bằng gỗ tươi, phải làm thế mới bền chắc. Có ai nghe những lời đó mà không cảm động?
Đối với những phụ nhân trẻ nhỏ kia mà nói, nam nhân bọn họ vứt bỏ họ mà chạy rồi, quân Đường đúng lúc đó xuất hiện bù đắp khoảng trống, mang tới cho họ cảm giác an toàn lớn.
Đại quân tiến thiên thì quan hệ giữa phụ nhân trẻ nhỏ kia với Đại Đường ngày càng tốt, thậm chí bọn họ chủ động nói với phủ binh, ở nơi nào có đám nam nhân thường ức hiếp họ, ở nơi nào thích hợp làm nơi an cư, hái thuốc chữa bệnh giúp nhiều phủ binh.
Nam nhân nói nữ nhân là gánh nặng, không có tác dụng gì đều là đám ngu xuẩn, Vân Sơ tới tây nam được những phụ nhân ở nơi này giúp đỡ, hết thảy thuận lợi, những thứ đáng sợ ở tây nam người ta truyền nhau như độc trùng chướng khí, gần như chẳng gây hại gì cho đại quân, Lý Tư vì thế mà rảnh tới phát chán.
Dần dần những phụ nhân đó chủ động tìm tới quân Đường, dẫn họ đi diệt trừ hết dã thú hoặc những người khác uy hiếp tới cuộc sống của họ.
Đám phủ binh rõ ràng làm nhiều hơn, nhưng tiếng oán thán thì gân như không có, sĩ khí trong doanh trại rất cao.
Giữa nơi con sống nhỏ uốn khúc và ngọn sừng sững bên trên rừng thông bạt ngàn, có một cái trại vừa mới dựng, bốn xung quanh còn dấu vết cây cối ngổn ngang.
Lý Nguyên Sách nhìn thấy Vân Sơ mặc áo gai, đi giày vải, đích thân làm bếp nấu nồi cháo lớn đang múc cháo kê thịt khô thơm phức, một đám trẻ con bẩn thỉu rách rưới xếp thành hàng dài đợi cháo. Hắn vỗ trán nói với Khương Hiệp:" Bọn họ còn được nhiều hơn là mất, chúng ta rốt cuộc tới đây làm cái gì, phủ binh liệu còn nhiệt huyết chiến đấu nữa không?"
Khương Hiệp trầm tư:" Ngươi không nhận ra à, đại quân dàn hàng ngang tiến tới, không hề có quân đóng ở hậu phương, nhưng tới giờ vẫn không bị chút quẫy nhiễu nào."
"Vì đây là kế của Thịnh La Bì dụ chúng ta xâm nhập vào sâu hơn." Cùng là một cảnh tượng quân dân cá nước, lọt vào mắt Lý Nguyên Sách chỉ thấy khó chịu:" Nếu không nhờ ta vẫn còn giữ cảnh giác, nhất quyết yêu cầu giữ một đội quân luôn túc trực chiến đấu, không biết tới giờ đã xảy ra chuyện gì rồi."
"Ngươi có biết trong triều gọi y là gì không? Gọi là tán tài đại soái."
Khương Hiệp không nói lên lời, tới giờ hắn mới thực sự hiểu, đố ky có thể làm con người ta nhìn nhận sự việc một cách méo mó thế nào.
Nếu trước kia đại quân viễn chinh, cứ cách một quãng lại phải lập trại, để lại quân đồn trú, đảm bảo đường lui không có vấn đề.
Như thế đại quân càng tiến xa, lực lượng càn dàn mỏng.
Còn bây giờ bọn họ có thể yên tâm toàn quân tiến lên, không bị quấy nhiễu vì hậu phương không còn ai coi họ là kẻ địch nữa.
Điều đơn giản ấy Lý Nguyên Sách không ngu xuẩn tới mức không nhìn ra, nhưng hắn bị đố ky che mờ lý trí rồi.
Còn chế giếễu đại soái là tán tài đại soái à? Với tính cách của đại soái, đã không tới tây nam thì thôi, đã tới rồi, hắn luôn cảm giác lúc này đại soái bỏ ra một, sau này nhất định thu lại mười lần, trăm lần.
Hôm qua có một trận mưa lớn khác thường, không giống cơn mưa phùn xuất hiện liên miên vào mùa này, mưa tạnh rồi thiên nhiên lại càng thêm tươi đẹp, đỉnh núi thâm đen, thông reo vi vu, một vùng bình nguyên trải dài mút tâm mắt đang xuất hiện.
Vân Sơ cưỡi voi dẫn con ngựa mận chín cả ngày đi xem tình hình, mưa to nhưng suối nước không bị đục, nước rất nhiều lại sạch, không cần đào ao. Đoàn phụ nhân nối nhau đi gánh nước, bọn họ không chỉ lấy nước cho mình, còn tiện lấy cho phủ binh trong doanh, trước kia nơi này cỏ cây um tùm, ven sông luôn là nơi nguy hiểm, giờ đây cỏ cây bị nhổ sạch rồi, không còn lo dã thú rình rập ẩn nấp nữa, tiếng cười vang vọng suốt con đường họ mới đi qua.
Những chuyện kiểm tra chất lượng nhà mới xây, giám sát tướng sĩ phát chăn, nồi sắt, lương thực cho phụ nhân trẻ nhỏ thì Vân Sơ không còn phải làm nữa rồi.
Tướng sĩ không hề vì có đồ chưa phát hết mà tham ô.
Trước cổ bọn họ treo thẻ bài sáng lấp lạnh, giống như Vân Sơ hi vọng, người mang kim bài, không lấy của người nghèo khó.
Từ cách đeo kim bài có thể dễ dàng nhận ra tính cách của một phủ binh, một số thích đeo kim bài ngoài giáp da, một số thì khâu cái túi đeo kim bài lên cổ, một số người buộc chặt trên cổ, giấu trong y phục không cho ai xem.
Bất kể bọn họ dùng phương thức nào để treo kim bài, bây giờ tất cả đều thấy mình cao hơn người một bậc, nào đi tham ô đồ của người đáng thương, giờ ai nấy đều kiêu ngạo vô cùng.