Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1536 - Q7 - Chương 062: Sinh Và Tử.

Q7 - Chương 062: Sinh và tử. Q7 - Chương 062: Sinh và tử.Q7 - Chương 062: Sinh và tử.

Cưỡi voi đi tuần thì một vòng, hết thảy đều tốt, Vân Sơ hài lòng quay về lầu, dâm lên vòi voi đi xuống, dùng nước sạch Lý Tư mang tới để rửa ráy, theo thói quen nằm xuống ghế tựa, đợi Lý Tư pha trà.

Cái lạnh ở tây nam rất ngắn, chỉ bốn lăm ngày, bây giờ vào tháng hai rồi, trời đang dần ấm lên.

Vân Sơ nhận lấy ấm trà Lý Tư mang tới uống một ngụm, chẳng thấy có vị gì, mở ra mới phát hiện trà ngâm bằng nước lạnh, bất lực:" Con không vui thì khỏi làm nữa, sao lại trút giận lên lá trà."

"Mỹ Ngọc Nhi sắp phải công thành rồi!" Lý Tư giọng nghèn nhẹn nói:

Vân Sơ bình đạm đáp:" Thân là nam nhân, cả đời thế nào cũng phải công thành một lần."

"A gia không lo Mỹ Ngọc Nhi xảy ra chuyện sao?" Lý Tư hét lên:

"Nó sẽ không sao cả đâu."

"Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, làm gì có chuyện chỉ cho mình giết người ta, không cho người ta giết mình."

Vân Sơ đặt ấm trà xuống:" Hay là ta rút Vân Cẩn về, để người khác đi công thành?"

"Oa -" Lý Tư ngồi bệt xuống đất, hai chân đạp lung tung:" Chỉ dỗ con thôi, lúc này mà gọi Mỹ Ngọc Nhi về, đệ ấy sao còn mặt mũi làm người nữa."

"Con xem, con đâu phải đứa không hiểu lý lẽ, con đã biết ta không thể rút nó về, sao còn quấy?"

"Con mặc kệ, con mặc kệ..."

Bao năm rồi mới nghe lại tiếng khóc kinh hồn bạt vía này của Lý Tư, Vân Sơ bịt hai tai bị tiếng khóc của nàng làm kêu ù ù, trốn vào quân trướng. Lý Tư lấy khăn tay lau nước mắt, cứ thế léo đẽo đi theo sau Vân Sơ khóc khong ngừng làm y không còn đường nào để tránh. "Được rồi, được rồi, sợ con rồi, rốt cuộc con muốn thế nào đây?" Vân Sơ hết cách, khẽ ôm vai Lý Tư dỗ dành, tuy biết nha đầu này tám phần là khóc giả thôi, nhưng y không chịu được là thật:

Cho tới khi năm trăm giáp sĩ toàn thân đen kịt cưỡi ngựa phóng nhanh về phía Thạch Thành, Lý Tư mới ngừng khóc.

Rừng sâu có người liền trở nên quy củ hơn, biết cây nên mọc ở đâu, biết dây leo nên hướng về phía nào mới sống lâu hơn, không như khu rừng không người, cây cối sinh trưởng tùy tiện chẳng có quy luật nào.

Vân Cẩn đi xuyên qua rừng sâu phát hiện con đường dưới chân ngày một dễ đi hơn liên biết rằng Thạch Thành đã cách bọn họ rất gần rồi.

Khi hắn dừng lại, bước chân của đại quân cũng dừng theo, Lý Thừa Tu dẫn hai đội nhân mã vượt lên trên, tiếp tục vừa tiến vừa lùng sục.

Náo Hắc mặc giáp da trâu bảo vệ vai, đứng ở trên cao nhìn quanh rông lên:" Dừng lại!", cứ như đội ngũ dừng bước là vì hắn vậy, vai diễn lão đại đóng rất đạt.

Rất nhiều người ngồi vây quanh Náo Hắc, có người đưa nước, người đưa thịt khô, càng có người quạt cho hắn, cũng không thiếu kẻ vô liêm sỉ luôn mồm nịnh bợ Náo Hắc.

Vân Cẩn dùng dao chém hết cỏ cây xung quanh, dọn ra mảnh đất trống, bấy giờ mới trải da dê lên để ngồi, uống nước trong ống trúc, ăn lương khô bổ xung thể lực, trừ số ít nhân vật cao tầng, không ai biết thiếu niên Ô Man cực kỳ đẹp đẽ này là người chỉ huy gần chục vạn người.

Địch Quang Tự đi quanh một vòng quay lại:" Chỗ này không bình thường, chẳng có tung tích chim thú gì hết."

"Chúng ta đông người như thế, chim thú phải chạy chứ?"

ebookshop.vn

"Không đúng, chúng chạy quá sạch sẽ, thường chúng hoảng loạn chạy ngược chạy xuôi, dù chim có bay đi thế nào cũng thấy bóng chúng." Vân Cẩn ngừng ăn:" Lần cuối cùng chúng ta liên hệ với huynh đệ Trình gia là khi nào thế?"

Địch Quang Tự đáp:" Một canh giờ rưỡi trước, lúc đó hết thảy bình an."

"Đi thêm mười dặm nữa thôi là chúng ta rời rừng rồi, có gặp phải thám báo địch thì cũng là chuyện bình thường. Đợi đám A Hoan về, nếu bị địch phát hiện thì lập tức triển khai tấn công, nếu địch chưa phát hiện thì đợi đến tối. Bây giờ tranh thủ nghỉ ngơi đi."

Vân Cẩn không hề biết rằng ở trên cái cây cách mình có hai mươi mét có hai người ẩn nấp, đang cẩn thện vén tán cây rậm rạp nhìn xuống dưới.

Đó là hai người bùn, nếu không động đậy sẽ không ai phát hiện ra được họ là người, chỉ có đôi mắt ngập ngụa sát khí chứng minh bọn họ muốn giết đám súc sinh phía dưới ra sao.

Đầu mũi tên của Thoán Phúc đã nhắm vào Náo Hắc đang khoác lác trong đám đông, nhưng mũi tên của Tử Kỳ A Quả lại di chuyển giữa Náo Hắc và Vân Cẩn.

Thoán Phúc nghỉ hoặc nhìn sang khuê nữ, ông ta thấy mục tiêu hôm nay rất rõ ràng, sao A Quả còn do dự, bọn họ chỉ có cơ hội bắn ra một mũi tên thôi, tên rời cung một cái là bọn họ phải đu dây leo rời khỏi đây ngay.

Hơn nữa Thoát Phúc không nắm chắc dùng một mũi tên giết chết tên tráng hán người đầy rết kia.

Tử Kỳ A Quả ghé miệng vào gần tai Thoán Phúc thì thâm:" Con thấy tên kia không giống đầu lĩnh, mà tên tai đeo chuông kia giống hơn."

Thoán Phúc nhìn Vân Cẩn ăn mặc kiểu Ô Man:" Là chàng trai cực đẹp kia à?"

"Nam tử càng đẹp càng giỏi lửa người ta. A gia xem, hắn ngồi một mình, xung quanh không có ai, người khác ngồi bệt dưới đất, chỉ có hắn là trải da dê ngồi, một người Ô Man bình thường nào lại như thế?"

"Vậy thì giết tên lửa đảo đó nhé?"

Khi hai người vừa đạt được ý kiến thống nhất, chĩa đầu mũi tên vào Vân Cẩn thì Tra Hắc từ trong rừng cây chạy ra hô lên:" Đại vương, thám báo đã thấy Thạch Thành rồi." Náo Hắc vươn mình đứng dậy, thân thể hùng tráng chỉ chít vết xẹo đáng sợ khiến hắn càng thêm có sức uy hiếp, vung cánh tay to như quạt bồ, hủng hổ tuyên bố:" Người đầu tiên vào thành, bảo vật, mỹ nhân do người đó chọn trước."

Lời vừa dứt hai mũi tên vốn nhắm vào Vân Cẩn viu viu bắn về phía hắn.

Vân Cẩn tai rất thích, nghe thấy tiếng bật của dây cung một cái là nằm ngay xuống đất, chân móc trường cung, tay phải rút ra ba mũi tên. Một loạt động tác hết sức liền mạch, tay phải lắp ba mũi tên lên dây cung, chân phải vươn ra, trường cung kéo căng, Vân Cẩn buông tay một cái, ba mũi tên xé gió bay ra.

Bắn tên ra rồi Vân Cẩn chẳng xem trúng đích không mà quay đầu nhìn Náo Hắc, chỉ thấy tên đó một tên xuyên não, một tên vào ngực đã nằm dưới đất, đám người xúm quanh đã chạy sạch.

Vân Cẩn phẫn nộ cực điểm, ngửa cổ hú dài như sói tru, tay cầm trường cung truy đuổi.

Chạy tới dưới cây có tên bắn ra, hắn đang định leo lên thì phát hiện có vết máu, Vân Cẩn dương cung chĩa về bên trái.

Quả nhiên trên những tán cây rậm rạp thấp thoáng bóng dây leo, dây leo trũng xuống, Vân Cẩn không chút suy nghĩ bắn ngay, mũi tên xuyên qua dây leo nhưng không bắn đứt được nó. Vân Cẩn hạ thấp người men theo hướng dây leo mà chạy.

Náo Hắc là nhân tuyển lão đại mà Vân Cẩn hài lòng nhất, tên này chẳng những tướng mạo hung ác, còn là loại đao chém lên người cũng không kêu, lên chiến trường thì liều mạng, xung phong luôn ở tuyến đầu, rất có uy vọng.

Vậy mà ngay lúc trận chiến sắp bắt đầu lại mất đi quân bài tốt nhất, có thể nói cực kỳ bất lợi cho cuộc chiến công thành đã được dự báo trước là vô cùng gian nan.
Bình Luận (0)
Comment