Q7 - Chương 063: Bọn chúng là người Đường.
Q7 - Chương 063: Bọn chúng là người Đường.Q7 - Chương 063: Bọn chúng là người Đường.
Tử Kỳ A Quả bế a gia bị thương, thuận theo dây leo di chuyển nhanh trên không, Vân Cẩn giơ cung đuổi sát phía sau không rời. Mặc dù bị tán cây rậm rạp che mắt, không nhìn rõ người, nhưng chỉ cần nhìn thấy dây leo di chuyển là Vân Cẩn là bắn ngay, khiến phạm vi hoạt động hai cha con Tử Kỳ A Quả ngày một thu hẹp.
Mắt thấy Vân Cẩn sắp đuổi kịp rồi, Tử Kỳ A Quả buộc mình và a gia vào với nhau, cắn răng dùng móc sắt móc vào dây leo, men theo dây leo trượt sang vách đá đối diện.
Vân Cẩn chạy tới bên vách đá thì nhìn thấy cha con Tử Kỳ A Quả vẫn còn đang trượt đi, đưa tay lấy tên, không ngờ nắm vào khoảng trống, quay đầu lại mới phát hiện tên không còn cái nào.
Kẻ địch ngay trong tầm tay rồi mà đành trơ mắt nhìn chúng lao vào rừng rậm vách đá đối diện, Vân Cẩn tức tối ngửa cổ hét vang.
Mặc dù khoảng cách giữa hai vách núi chỉ mười trượng thôi, hắn không có cách nào vượt qua được.
Tiếng hét đầy phẫn nộ của Vân Cẩn thu hút Tra Hắc, Địch Quang Tự chạy tới.
Địch Quang Tự nhìn sang phía đối diện, vẻ mặt bình tĩnh hơn nhiều:" Đuổi không được thì thôi, chẳng phải ngươi luôn bất mãn người ở mảnh đất này không chịu phản kháng à? Giờ có người phản kháng, ngươi phải mừng chứ."
"Với lại ngươi cũng bắn bị thương đối phương rồi, đó là tên phá giáp, người ở đây không trị được vết thương đó."
Vân Cẩn chưa hết tức giận:" Chúng có hai người."
"Cũng chỉ là cá lọt lưới thôi." Địch Quang Tự vừa nói vừa nhìn dây leo chẳng chịu trên trời:
Tra Hắc thấy Vân Cẩn nhìn sang mình liền hiểu ý ngay, kéo một tráng hán từ sau lưng ra, vỗ tấm lưng rộng của hắn:" Nham Khảm, thợ săn tốt nhất của trại Hắc Hùng, hảo hán tiếng tăm lẫy lừng, sau này hắn là lão đại của chúng ta." Vân Cẩn nhìn gương mặt chất phác của Nham Khảm:" Không đủ hung ác."
Tra Hắc đi qua đi lại nhìn Nham Khảm rồi thình lình vung đao chém một phát, Nham Khảm kinh hãi lùi lại, Tra Hắc chỉ khuôn mặt máu me đó:" Thế này là đủ hung ác rồi."
Vân Cẩn chẳng còn cách nào khác, phất tay nói:" Vậy thì đi báo với các huynh đệ, Nham Khảm đã báo thù cho lão đại Náo Hắc rồi, chỉ cân khi tác chiến hắn lên thành đầu tiên thì hắn là lão đại chúng ta."
Lại nói Tử Kỳ A Quả mang theo ý liều chết đu qua phía bên kia vách núi còn quay đầu lại, cứ nghĩ tên kia sẽ dùng cung bắn dây leo để cha con mình rơi xuống chết, không ngờ hắn chỉ cầm cung đứng đó nhìn họ trốn thoát.
Cho dù đã phá vây thành công, Từ Kỳ A Quả vẫn không hiểu sao người đó lại tha cho cha con mình.
Đến khi va vào cái cây phía đối diện, Tử Kỳ A Quả mới phát hiện a gia vốn ở phía trước, không biết từ khi nào đã xoay sang sau lưng mình, còn giang rộng tứ chi che chắn cho mình.
Chân vừa đáp xuống đất, Tử Kỳ A Quả ngay lập tức cõng Thoán Phúc chạy thật nhanh, tới khi tìm được nơi kín đáo khô ráo, nàng cởi Thoát Phúc ra đặt trên mặt đất, nóng lòng kiểm tra thương thế. Chỉ thấy một mũi tên nhỏ đen xì bắn vào vai a gia, mũi tên xuyên ra sau lưng, dù trong khu rừng tối tăm vẫn ánh lên sắc lạnh, nàng thầm thở phào, vết thương không trúng chỗ hiểm, không nghiêm trọng lắm.
"Người Đường đó thật lợi hại." Thoán Phúc chạm đất kêu một tiếng đau đớn nói:
Tử Kỳ A Quả ngạc nhiên:" Người Đường nào ạ?"
Thoán Phúc chỉ múi tên trên vai:" Tên phá giáp, cách bắn ba tên nối nhau, đó là kiểu của người Đường."
Tử Kỳ A Quả chuẩn bị bẻ đầu tên, rút tên ra giúp a gia trị thương, Thoán Phúc ngăn nàng lại, gắng gượng ngồi dậy:" Đừng rút, cán mũi tên có gai ngược. Đuôi tên có cơ quan, giống nan ô ấy, ấn xuống thì tán xòe ra mới thu lại."
Tử Kỳ A Quả sờ đuôi mũi tên, quả nhiên là tìm thấy phần nhô lên, nàng bấm một cái liền nghe Thán Phúc lần nữa kêu đau đớn, vết thương có máu chảy ra ngoài.
Cắt đứt đầu mũi tên, Tử Kỳ A Quả từ từ rút tên khỏi vai Thoát Phúc, dùng thuốc trị thương chuẩn bị sẵn đắp vào, không ngờ thuốc chẳng thể nào ngăn được máu ào ào phun ra.
"Sao thế này, sao lại thế này ..." Tử Kỳ A Quả bấy giờ mới cuống lên, tay ra sức bịt miệng vết thương, nước mắt rơi lã chã:
Thoát Phúc gian nan đưa tay lên xoa đầu nàng:" Người dùng loại vũ khí này đều không có thói quen để người khác sống."
Tử Kỳ A Quả không từ bỏ, nàng ra sức đắp hết thuốc mang theo lên vết thương, lại lo a gia sẽ ngủ, vội vàng nói:" Không thể nào, người Đường mà lợi hại như thế, sao chúng có thể chết hơn một vạn ở Tống Giang Xuyên chứ?"
Thoán Phúc đã cảm thấy mắt mờ đi, cổ cũng khô dần, vẫn cố sức nói:" Thịnh La Bì chỉ giết được phủ binh địa phương thôi, mà phủ binh đất Thục lại là yếu nhất, đã dùng tên phá giáp, ắt phải là tinh nhuệ của Đại Đường."
"Thiên hạ bao la của Đại Đường chính là do đám tỉnh nhuệ này giành được, nếu Đại Đường đã dùng tới bọn chúng thì bất kể là Thoán thị hay Thịnh La Bì đều chết chắc rồi."
"A Quả, A Quả ... Khụ khụ, nếu, nếu đã là quân Đường tới ... nghe ta, trốn đi, trốn nhanh đi, nếu không, không kịp..."
Tử Kỳ A Quả mếu máo:" Chúng làm a gia bị thương."
Thoán Phúc lắc đầu:" Chiến đấu mà, chết là chuyện tường tình, chúng ta vừa rồi còn định giết hắn ... Bị hắn giết cũng chẳng trách được. Con đừng ... đừng nghĩ cách báo thù, con trốn đi, trốn tới khi nào bọn chúng đi rồi hãng ra."
Tử Kỳ A Quả dùng cả hai tay giữ chặt vết thương trước sau của Thoán Phúc, nghe giọng a gia ngày một đuối dần, mắt hơi khép lại, nàng biết không thể để a gia ngủ, nếu không sẽ không cứu được, vừa nghĩ cách vừa hỏi:" A gia, a gia sao lại quen thuộc phủ binh Đại Đường như thế?"
Mặt Thoán Phúc trắng dần vì mất máu, thầu thào nói:" Ta vốn là một lữ soái của Ninh Châu chiết trùng phủ..."
"A gia là người Đường sao?"
"Khụ khụ ... Một phần huyết mạch của Thoán thị vốn là người Đường, Thoán thị Ninh Châu cũng được Đại Đường sắc phong ... Khi Thoán Hoàng Đạt để mặc Thịnh La Bì chặt đứt liên hệ giữa Ninh Châu và Đại Đường, tự xưng vương ... Khụ khụ ... Nhiều năm rồi ta không được trưng dung nữa..."
Dù Từ Kỳ A Quả có cố gắng giữ vết thương thế nào chăng nữa thì máu vẫn chảy qua kế tay nàng, mũi tên tam giác phá giáp gây ra thương tích rất tệ, không phải là thuốc trị thương đơn giản của nàng cứu được.
Thân thể a gia bắt đầu run lên, Tử Kỳ A Quả khóc to ôm chặt a gia, nàng hối hận vô cùng, đáng lẽ nàng nên nghe lời a gia mặc kệ Thoán thị mà đi, nhưng nàng hiếu thắng, cô chấp, mới khiến a gia gặp phải tai họa này.
"Hay là để ta xem sao."
Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Tử Kỳ A Quả không chút suy nghĩ cầm ngay trường đao chém về phía sau, đao này chém hụt, nàng lập tức thu đao trước ngực, phát hiện ra một thiếu niên Ô Man tráng kiện đứng đó.