Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1538 - Q7 - Chương 064: Không Ai Dám Nói Hắn Hèn Nhát Nữa.

Q7 - Chương 064: Không ai dám nói hắn hèn nhát nữa. Q7 - Chương 064: Không ai dám nói hắn hèn nhát nữa.Q7 - Chương 064: Không ai dám nói hắn hèn nhát nữa.

Người tới chính là Địch Quang Tự, giữ khoảng cách vừa đủ với Tử Kỳ A Quả, nói:" Bằng hữu của ta không nên làm bị thương đồng bọn của cô, nên ta tới xem thương thế của ông ấy thế nào."

"Các ngươi mà tốt vậy à?" Tử Kỳ A Quả từ từ lùi lại, ý đồ mang Thoán Phúc rời đi:

"Đừng làm thế, cô mà di chuyển ông ấy thì thần tiên cũng không cứu được đâu."

"Ngươi thực sự muốn cứu a gia ta sao?"

Địch Quang Tự tỏ vẻ ngạc nhiên, không trả lời câu này mà hỏi ngược lại:" Người Thoán gọi phụ thân là a ba, chỉ có người Đường mới gọi là a gia, cô là người Đường sao?"

"Không phải người Đường thì ngươi không cứu sao?"

"Thường thì là thế, dù sao thuốc cũng quý lắm."

"Xin ngươi cứu a gia ta." Tử Kỳ A Quả nói xong dứt khoát xoay người chạy đi, bỏ lại Thoán Phúc nằm đó:

Địch Quang Tự sững người chốc lát rồi tới bên Thoán Phúc:" Khuê nữ của ông thông minh lắm."

Thoán Phúc khép mắt lại:" Ra tay đi, ta chắc là không cầm cự được lâu đâu."

Địch Quang Tự không nhiều lời nữa, lấy ra một con dao nhỏ được quân bằng vải màu vàng, cạo đi thứ thuốc Tử Kỳ A Quả đắp lên vết thương của Thoán Phúc, nói:" Đau lắm đây, ông phải cắn gậy gõ, tránh cắn gãy răng."

Rồi nhét gậy gỗ vào miệng Thoán Phúc, sau đó mở bình ngọc thơm lừng mùi rượu, đổ lên vết thương.

"Ưm, ưm..." Thân thể mềm nhữn của Thoán Phúc tức khắc căng ra, sau đó run bần bật, từ miệng phát ra tiếng gừ từ, chỉ chốc lát ngất xỉu:

Địch Quang Tự chẳng ngẩng đầu lên, cắt rộng áo ở chỗ vết thương, nói:" Không sao, cha cô chỉ ngất đi thôi." Tử Kỳ A Quả không biết quay lại từ khi nào, tay nắm chặt chuôi đao từ từ áp sát Địch Quang Tự:" Ngươi vừa làm gì a gia ta?"

"Thuốc sát trùng, không khử trùng ông ấy sẽ chết, đừng hỏi nữa, tốt nhất là cô tránh xa ta một chút, đừng để ảnh hưởng ta cứu người." Địch Quang Tự phất tay đuổi Tử Kỳ A Quả đi:

Tử Kỳ A Quả từ từ lùi lại, vẫn không yên tâm:" Nếu ngươi cứu sống được a gia ta, ta sẽ gả cho ngươi."

Địch Quang Tự lấy thuốc sát trùng rửa tay, mở hộp cứu thương ra, bọn chúng không chỉ được Vân Sơ dạy cách trị thương, còn theo học cả lão thần tiên, không nói tới chữa bệnh cứu người, vẫn có thể đối phó được với vài thương tích:" Ta không cưới phiên nữ.”

"Vì sao?"

"Quá xấu!"

Địch Quang Tự khâu vết thương rất nhanh, vết thương hình tam giác chẳng bao lâu đã khâu xong, cuối cùng để lại lỗ nhỏ cắm ống bằng ruột dê vào.

Đợi khi Địch Quang Tự dùng nhíp khử trùng đắp băng trị thương lên vết thương thì Tử Kỳ A Quả lần nữa quay về, kiêu ngạo nói:" Ngươi nhìn xem ta có xấu không?"

Địch Quang Tự ngẩng đầu lên nhìn Tử Kỳ A Quả đứng dưới ánh tịch dương, không ngờ nữ tử vừa rồi như con khỉ bùn lại ẩn giấu khuôn mặt đẹp thế này, nhìn nhanh một cái rồi cúi xuống:" Đẹp lắm."

Rồi tiếp tục quay sang trị thương cho Thoán Phúc, tranh thủ trước khi ông ta tỉnh lại.

Phản ứng có phần hời hợt của Địch Quang Tự làm Tử Kỳ A Quả không cam tâm:" Đẹp thế nào?"

Địch Quang Tự vừa làm vừa đáp:" Đẹp hơn Tư Tư, không kém Thải Vân Nương là bao, nhưng không cách nào so được với Vân Na cô cô."

"Ta không tin, tất cả người từng thấy ta đều nói ta là Nguyệt Thần." "À, thì ra chính cô là người đã giết Lộng Nham, lần trước cô chạy nhanh đấy, nếu bị Mỹ Ngọc Nhi đuổi kịp thì cô chết chắc."

Mắt Tử Kỳ A Quả ánh lên sát khí:" Thì ra kẻ ác độc đó tên là Mỹ Ngọc Nhi."

Địch Quang Tự thở dài, từ lúc tới tây nam người huynh đệ này của hắn thay đổi quá nhiều:" Trước kia không phải thế, hắn vốn là một thế gia công tử nho nhã hiền hòa, chẳng bao giờ tức giận với ai, dù có tranh chấp với người ta cũng nhường nhịn ba phần."

"Một lần có tên đồ tể băm thịt bắn máu vào y phục mới của Mỹ Ngọc Nhi, Mỹ Ngọc Nhi còn chưa nói gì, tên đồ tể sợ bị bắt đền nên lên tiếng chửi mắng trước bảo hắn cản trở mình làm việc, cuối cùng Mỹ Ngọc Nhi còn xin lỗi nhận sai."

Tử Kỳ A Quả khinh bỉ:" Đồ hèn nhát."

Địch Quang Tự lau máu trên tay:" Khi đó bọn ta cũng nói hắn quá hiền lành."

"Hắn thực sự là người bắn a gia ta sao?"

"Ai bảo cô giết hai lão đại mà hắn thích nhất, lần sau gặp phải hắn cô chạy xa vào, nếu không hắn sẽ giết cô đấy."

"Hắn sẽ không giết ta, nếu không khi ta đu qua vách núi đã bị hắn giết chết rồi." Tử Kỳ A Quả kiêu ngạo nói, nàng quên lúc đó nàng bôi bẩn mặt, làm sao Vân Cẩn có thể nhận ra:

Địch Quang Tự chữa thương xong, đứng dậy:" Cô nghĩ nhiều rồi, chẳng qua khi đó hắn hết tên thôi."

"Nói như thế thì hắn không phải loại hèn nhát như ngươi nói."

"Đúng vậy, từ khi hắn tới tây nam, không còn ai dám nói vậy nữa. Còn nữa, cô đừng đi vòng quanh như thế, muốn xem cha cô còn sống không thì đi tới đây."

Tử Kỳ A Quả nhìn Địch Quang Tự mặt vuông tai lớn, mày rậm mắt to, cảm thấy thiếu niên này rất chất phác, ít nhất không thấy có dấu hiệu nào của kẻ xấu, cẩn thận tới bên a gia.

Địch Quang Tự tìm nhặt nhạnh ít cỏ khô, đốt đống lửa bên cạnh Thoán Phúc:" Chú ý giữ ấm cho ông ấy, phòng ông ấy sốt, nếu ba tới năm ngày nữa mà vết thương không mưng mủ thì coi như sống rồi. Có điều mỗi ngày phải thay thuốc."

Tử Kỳ A Quả lo lắng nói:" Ta không có thuốc."

Địch Quang Tự lấy gói thuốc của mình đưa nàng:" Dùng của ta, nếu a gia cô sốt thì dùng bình xanh đổ thuốc lên trán, nách, lòng bàn chân, xoa đều giúp giảm sốt."

"Vì sao ngươi cứu ta?" Tử Kỳ A Quả bây giờ mới tin đối phương thực sự muốn cứu người:

"Nói thật hai tên cô giết đều là kẻ ta muốn giết, hơn nữa cô là đối tượng nghiên cứu của ta."

"Đối tượng nghiên cứu gì?"

"Nghiên cứu dũng khí, chuyên đề, luật tính phổ biến của hành vi hiệp khách trong rừng núi tây nam."

"Nay Đại Đường không còn du hiệp nữa sao?”

Địch Quang Tự bất ngờ:" Ồ, xem ra chẳng phải cô không biết gì về Đại Đường, trước kia Trường An nhiều du hiệp lắm, nhưng bây giờ không còn nữa rồi, bọn họ thành tiêu sư, đi bảo vệ hàng hóa, không thì tới biên cương, tìm cơ hội lập công, tóm lại là không làm hiệp khách nữa."

"Được rồi, ta đi đây, nhớ thay thuốc mỗi ngày, giữ gìn vệ sinh, chớ để vết thương nhiễm bẩn."

"Này! Đứng lại..." Tử Kỳ A Quả gọi lại:" Các ngươi nhất định phải tấn công Thạch Thành à?”

Địch Quang Tự khẽ thở dài:" Nhất định."

Tử Kỳ A Quả tức giận:" Đại Đường đã là nơi giàu có nhất thiên hạ rồi, nghe nói đường phố Trường An bày toàn trâu đúc bằng đồng, đèn đốt suốt đêm không tắt, thức ăn phong phú, y phục cũng là thứ đẹp nhất, vì sao còn tới đây cướp bóc?"

Địch Quang Tự mở ba lô của mình lấy ra cái chăn quân dụng màu xanh ném cho Tử Kỳ A Quả:" Vì bình an lâu dài." Tử Kỳ A Quả phẫn nộ:" Chẳng lẽ người ở đây muốn Trường An của các ngươi à?"

"Đùng hỏi!"

"Vì người ở đây cường đại hơn các ngươi à?"

Địch Quang Tự lại lấy trong ba lô ra cái nổi gấp, cùng ít bột mì xương trâu đặt trước mặt Tử Kỳ A Quả:" Bên trong có thứ bệnh nhân cần, ba phần nước, một phần canh, nấu lên uống."

"Các ngươi bản tính hiếu sát, người Đường các ngươi là đám đồ tê." Đôi mắt đẹp của Tử Kỳ A Quả ậng nước, vì nàng đã biết kẻ thù không phải người Ô Man, chúng quá cường đại, không cách nào chống lại:

Địch Quang Tự thấy Tử Kỳ A Quả khóc nức nở thì hơi luống cuồng, tay xoa vào nhau liên tục, chợt nhớ trong lòng còn ít đường phèn, lấy ra cho vào miệng một cục, phần còn lại đặt đặt trước mặt Tử Kỳ A Quả:" Sư phụ từng nói, ăn đồ ngọt có thể làm người ta vui vẻ hơn, được rồi, ta thực sự phải đi."

Nói rồi đeo cái ba lô đã vơi một nửa lên, cầm hoành đao đi một cách dứt khoát, không có chút lưu luyến nào.
Bình Luận (0)
Comment