Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1539 - Q7 - Chương 065: Mỹ Nhân Thiên Hạ Không Lọt Vào Mắt.

Q7 - Chương 065: Mỹ nhân thiên hạ không lọt vào mắt. Q7 - Chương 065: Mỹ nhân thiên hạ không lọt vào mắt.Q7 - Chương 065: Mỹ nhân thiên hạ không lọt vào mắt.

Địch Quang Tự vừa mới đi Thoán Phúc đã mở mắt ra, nhẹ giọng giục:" A Quả, chúng ta đi thôi."

"A gia không sao rồi à?" Tử Kỳ A Quả tới gần xem vết thương, nàng ngửi thấy mùi thảo dược dễ chịu, không khó ngửi như thứ thuốc của nàng:

Thoán Phúc tuy mặt mày mệt mỏi, nhưng nói chuyện có sức lực hơn trước" Không sao, máu cầm rồi, còn lại chỉ là vết thương nhỏ thôi."

"A gia, hắn có ý đồ gì, sao lại cứu chúng ta?" Tử Kỳ A Quả hỏi, đánh chết cô không tin cái lý do ngớ ngẩn tên kia đưa ra, càng không coi hắn là người tốt, chắc chắn phải có âm mưu gì đó:

"Con nghĩ nhiều rồi, người ta cứu chúng ta chẳng có ý gì đâu, như con đi trên đường chẳng may thấy con sâu, di chuyển chân sang chỗ khác tránh nó vậy, con có bận tâm tới con sâu nghĩ gì không, đó thậm chí chẳng phải lòng tốt."

"A gia, bọn chúng mặt y phục của Ô Man."

Thoán Phúc yếu ớt nói:" Bọn chúng không biết người ta biết chúng làm chuyện xấu, tin tức truyền đi, mọi người chỉ biết rằng người Ô Man bạo loạn, không liên quan tới người Đường. Khi quân đội Đại Đường tới, chúng sẽ giết hết người Ô Man, để bách tính tây nam cảm kích chúng."

"Bọn chúng mới là kẻ ác thực sự, không thể để chúng thành công." Tử Kỳ A Quả nghiến răng:" A gia, con muốn báo tin này cho Thoán Thăng, tránh ông ta nghĩ đang đánh với Ô Man mà khinh thường."

"Con muốn giúp Thạch Thành à?"

"Chúng ta không thể không làm gì."

"Chuyện ở Thạch Thành không liên quan tới chúng ta, con theo ta tới trại Thạch Báo tranh đi." Thoán Phúc khuyên giải:

Tử Kỳ A Quả kiên quyết nói:" Không, a gia nếu Thạch Thành mà bị phá, với sự dã man của người Ô Man, chúng sẽ giết hết tất cả mọi người. Con phải để cho đám người Đường đó biết, tây nam cũng có anh hùng, không phải nơi bọn chúng có thể tùy ý sỉ nhục."

Khi Địch Quang Tự trở về thì Vân Cẩn vừa mới nấu xong bột mỳ xương trâu, nói thật thứ này mùi vị nhạt nhẽo chẳng có gì để khen hết. Nhất là nếu dùng hành khô nghiền thành bột cho vào bột rang, nấu lên mùi vị xộc tới đỉnh đầu, cực kỳ khó chịu.

Địch Quang Tử lấy lương khô mà Vân Cẩn đã nướng đưa lên miệng gặm, vừa ăn vừa hỏi:" Tình hình thế nào rồi?"

Vân Cẩn húp canh bột mỳ:" Người Thoán tăng binh Thạch Thành, nay trong thành có hơn một vạn rồi."

"Cái tòa thành nhỏ như vậy mà chứa hơn vạn người à?"

"Cho nên bọn ta chuẩn bị bao vây là chính, dù sao thì xung quanh Thạch Thành này nhiều trại, chia ra một phần binh lực đi cướp bóc, hẳn là đủ nhu cầu cho đại quân."

"Không định leo tường công thành sao?"

"Không leo tường nữa, xem tình hình thì nếu cố đánh sẽ tổn thất rất nhiều người, gặp phải Thịnh La Bì sẽ không còn sức mà đánh, phải nghĩ cách dụ chúng ra ngoài."

"Ta vừa đi cứu một người." Địch Quang Tự ăn xong lương khô, vòng vo mãi cuối cùng cũng nói:" Bị ngươi bắn trúng là người cha trong hai cha con, ta cứu ông ấy."

Vân Cẩn lúc đó đã rất tức giận, nhưng bây giờ hắn bình tĩnh lại rồi, với lại đã quyết định không lấy mạng lấp tường thành thì cũng chẳng cần một tên lão đại liều mình, tóm lại là việc làm của nữ nhân kia chả có tác dụng. Vì thế Vân Cẩn tiếp tục ăn uống, chẳng để ý lắm:" Cứu thì cứu thôi, ngươi nói to thế làm gì? Đây là cuộc chiến hàng vạn người, chết một hai người hay sống một hai người cũng vậy."

" Vả lại nếu ta cần có thể yêu cầu người trong thành giao đầu hai cha con đó ra, chẳng phải chuyện to tát."

Đây là điều Địch Quang Tự lo sợ:" Ta vừa mới khen ngươi là quân tử thành thật trước mặt người ta." Vân Cẩn cười:" Nghỉ ngơi đi, canh bốn xuất phát."

Lúc này trời đã tối rồi, trong rừng sương nặng, Vân Cẩn trải chăn ra chuẩn bị ngủ, không ngờ Địch Quang Tự chui vào theo, hắn đoán ra ngay, vừa bực vừa buồn cười:" Ngươi cho người ta cả chăn nữa à?"

" Đúng thế, cô nương đó đẹp lắm, nên ta mềm lòng cho rồi." Địch Quang Tự hồi tưởng, dù sao cũng là thiếu niên mười mấy tuổi đâu, sao có thể thực sự bình thản được, chẳng qua là giả bộ vậy thôi, bứt rứt trong lòng mãi, giờ rốt cuộc có thể nói ra:

Vân Cẩn tò mò:" Nói vậy là cô nương đó thực sự xinh đẹp rồi, nói đi, rốt cuộc là xinh đẹp cỡ nào?”

"Đẹp lắm, đẹp như Thải Vân Nương vậy." Địch Quang Tự lẩm bẩm:

"Xì, trước kia ngươi còn nói Thải Vân Nương là nữ tử đẹp nhất thiên hạ." Vân Cẩn nghe nhắc tới muội muội là mất hứng luôn, hắn chẳng có mấy cảm giác về mỹ nhân, chủ yếu trong nhà có một đoàn mỹ nhân cực kỳ hiếm có trong thiên hạ.

Từ nhỏ đã cùng đám mỹ nhân đó nô đùa, cãi vã, đọc sách, tắm cùng nữa, thế nên cho rằng nữ tử trong thiên hạ chắc cũng như thế. Đến khi đám nam hài tử trưởng thành, bắt đầu thực sự biết nhìn mỹ nhân thì tầm mắt bị mỹ nhân trong nhà làm cao vô cùng rồi, ra đường nhìn mỹ nữ cũng thấy toàn là đám heo xấu xí.

Trước khi đi tây nam còn ngày ngày nhìn thấy Vân Na cô cô, thế là tầm nhìn cao tới tận trời, khiến Vân Cẩm từng được Vũ Mị khen ngợi vô số lần, trong mắt Vân Cẩn, muội muội mình chỉ bình thường thôi.

Lý Tư là xấu nhất trong nhà rồi, nhưng Vân Cẩn thích, từ đầu tới chân nhìn thế nào cũng thích, ở bên cạnh Lý Tư, Vân Cẩn thấy thoải mái. Còn về phần Vân Cẩm à, Vân Cẩn thấy đứa muội muội này toàn thân đầy rẫy thói xấu, lại còn kiêu kỳ chết người, chỉ có loại mù mắt mới đi thích nó.

Thế nên Địch Quang Tự đem nữ tử kia so sánh với Vân Cẩm thì sao có thể khiến Vân Cẩn hứng thú được. Nhưng Vân Cẩn vẫn cao hứng thay cho huynh đệ, Địch Quang Tự nhìn trúng nữ tử khác, tránh si mê muội muội của mình là may mắn rồi.

Ngủ một giấc tỉnh lại thì đã là canh ba, mọi người thanh lý thứ tàn dư trong bụng, sau đó nhét đầy thức ăn vào bụng, một đám Ô Man cầm đủ các loại công cụ, được đuốc soi đường bắt đầu xuống núi.

Từ trên núi xuất hiện vô số con rồng lửa, ngoằn ngoèo trườn trong đêm, sau đó tụ lại thành một biển lửa dưới núi, tiến về Thạch Thành đang vang vọng tiếng tù và.

Biển lửa lại lần nữa biến thành từng con rồng lửa, sau đó kiên định chia ra hai bên.

"Ngươi phụ trách phía tây, nhất định phải không ngừng bắn tên lửa vào thành, không được ngừng một khắc ... Không có đủ tên à? Thì vọt trúc làm gậy cũng phải đưa mồi lửa ném vào thành."

"Ngươi phụ trách giả vờ tấn công, một khi trong thành bốc cháy, kẻ địch rút lui, ngươi hư trương thanh tế công kích, dụ đối phương tiêu hao tên."

"Sao, đối phương không mắc bấy à, thì các tấn công thật."

"Ta quan sát rồi, Thạch Thành địa thế không cao, phía tây bắc thấp hơn, nơi đó là nguồn nước của của Thạch Thành, đổ nước bẩn vào đó, ném thi thể vào, làm ô nhiễm nguồn nước."

"Chiến Thạch Thành không phải mục tiêu của chúng ta, tiêu hao nhân khẩu Thoán thị mới là chính, được rồi, đi đi."

Dưới cây đa cổ thụ, Vân Cẩn ra lệnh cho đám hoàn khố lúc này đã dân khống chế các đội ngũ Ô Man, bọn họ hăm hở nhận lệnh, chia nhau ra thực hiện.
Bình Luận (0)
Comment