Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1540 - Q7 - Chương 066: Con Hơn Cha.

Q7 - Chương 066: Con hơn cha. Q7 - Chương 066: Con hơn cha.Q7 - Chương 066: Con hơn cha.

Khi Vân Cẩn an bài nhiệm vụ tác chiến cho đám hoàn khố thì Ôn Hoan đã dẫn người tới phía đông Thạch Thành, đây là nơi địa thế cao nhất Thạch Thành, cũng là vị trí khó công phá nhất, bọn họ diễu võ giương oai ở dưới thành la hét khiêu khích, nhưng trên tường thành lại không có ai phản ứng.

Ôn Hoan gọi Tra Hắc tới:" Phái một tên mồm mép nhanh nhẹ tới dưới cổng thành, nói với người thủ thành, chúng ta chỉ cần lương thực, nếu chúng cho chúng ta 30 vạn cân lương thực, chúng ta sẽ đi."

"Thoán thị keo kiệt lắm, bọn chúng không cho đâu." Tra Hắc thấy khả năng này quá nhỏ:

"Tiên phong của chúng ta bắt được không ít tộc nhân Thoán thị phải không, đưa hết tới, nếu Thoán thị không cho thì giết chúng, nói với thủ quân, vì không cho lương thực mới giết, tiêu hao sĩ khí của chúng."

Tra Hắc vội đi tìm người, hồi lâu quay về khó xử nói, không ai chịu đi, đây là nhiệm vụ khác nào nạp mạng đâu.

Chỉ huy một đám ô hợp là thế đấy, mệnh lệnh ngươi đưa ra hợp khẩu vị bọn ta thì bọn ta đi, không thì thôi, bọn ta theo ngươi kiếm cái ăn thôi, không phải con cháu ngươi.

Ôn Hoan vỗ vai Tra Hắc:" Hay là ngươi đi đi."

Tra Hắc rùng mình, tức thì quyết đoán lôi từ trong đám đông ra một đám người, chỉ người nhiều tuổi nhất:" Nạp Băng, ngươi đi đi, nếu lấy được lương thực thì cho ngươi hai bao, không đi ta chém chết ngươi."

Nhìn an bài của Tra Hắc, Ôn Hoan không để ý nữa, hắn tin Tra Hắc sẽ xử lý tốt.

Bên mình đã sắp tới phạm vi bao phủ của mưa tên trong thành rồi, vậy mà trong thành không có ai ra, xem ra bọn chúng muốn tử thủ, hoặc bọn chúng muốn tiết kiệm vật tư đợi viện binh.

Trời sáng dần, người Ô Man mới chỉ hò hét chưa đánh, phía Thạch Thành không để lộ sơ hở gì. Vân Cẩn cưỡi ngựa đi vòng quanh Thạch Thành, xác định người Ô Man từ rừng ra đã hoàn toàn bao vây Thạch Thành mới quay về chỗ Ôn Hoan ở đông thành. Đây là chiến trường trọng điểm, nếu Thịnh La Bì phái viện binh tới thì tiến vào từ đông thành là thuận tiện nhất.

Lúc này Nạp Băng được Tra Hắc phái đi đòi lương thực đã bị tên trên thành giết chết, bị giết cùng còn có tộc nhân Thoán thị bị bắt làm tù binh.

"Đưa thêm người lên!" Vân Cẩn quan sát một hồi trực tiếp hạ lệnh:

Tra Hắc đi chấp hành ngay, chẳng bao lâu một đám tráng đỉnh Thoán thị bị dùng thừng buộc vào nhau bị người Ô Man giương cung tên ép từng bước đi về phía Thạch Thành. Bọn họ vừa đi vừa la hét gọi những cái tên quen thuộc trong quân, hi vọng bọn họ nhận ra mình, đừng giết.

Nhưng trả lời bọn họ chỉ là trận mưa tên trên thành, ngoài ra không có gì khác, quyết tâm thủ thành của Thoán Thăng cực cao.

Đợi người cuối cùng miễn cưỡng đứng được gục xuống, Vân Cẩn phất tay, lại một đợt người Thoán nữa được đưa lên.

Tử Kỳ A Quả nấp trên cây đại thụ gần chiến trước, mặt chan chứa nước mắt, nàng rất muốn ngay lập tức xông tới cứu tộc nhân của mình. Đáng tiếc, dưới Thạch Thành toàn là những cái đầu đen xì xì của người Ô Man.

"Thạch Bảo đại thúc, đêm nay thúc có dám theo cháu tập kích doanh tù binh không?”

Thạch Bảo là tráng hán tuổi đã quá bốn mươi, hắn chính là trại chủ của trại Thạch Bảo, một trại không lớn lắm, chừng năm bảy trăm người, chỉ được cái vị trí kín đáo, không dễ tìm ra. Bao năm đấu tranh với thiên nhiên, dã thú, tính cách hắn đã mài rũa hết sức trầm ổn:" A Quả, chúng ta chỉ có hơn 200 người thôi."

"Vậy là đủ rồi."

"A Quả, trước tiên cháu nói cháu định làm thế nào đã, ta không thể lãng phí tính mạng của người trong trại."

Tử Kỳ A Quả hít một hơi:" Cho cháu mười người, bọn cháu sẽ thu hút sự chú ý của người Ô Man, làm loạn doanh trại của chúng. Đợi doanh trại chúng hỗn loạn, thúc thừa cơ ra tay, cháu còn muốn thông báo cho Thoán Thăng trong thành, hi vọng tới khi đó hắn từ trong thành đánh ra, tiêu diệt bọn chúng."

Thạch Bảo cân nhắc:" Cháu nghĩ kỹ đi, a ba cháu giao cháu cho ta, muốn ra đưa cháu an toàn trở về."

Tử Kỳ A Quả nhìn thẳng vào mắt Thạch Bảo:" Bất kể thế nào cũng phải cứu bọn họ ra, hôm nay trai tráng bị giết hết là tới phụ nhân trẻ nhỏ rồi, làm thế không chừng sẽ khiến quân thủ thành bên trong phát điên, sẽ trúng kế của bọn chúng."

Thạch Bảo thở dài hết cách:" Chỉ có cơ hội đêm nay thôi đấy."

Lúc này người Ô Man dưới thành đột nhiên đứng lên, la hét hỗn loạn xông tới thành, trên thành lập tức trút mưa tên xuống. Thế nhưng người Ô Man chỉ chạy lên một chút xíu là lại ngôi xuống, nhìn mưa tên bắn xuống cách chỗ mình hai ba trượng, vô số mũi tên cắm xuống đất, như lúa mới gieo trồng.

Chỉ có số ít tên rơi vào đám đông, chẳng tạo ra được hiệu quả gì lớn.

Một số Ô Man giơ những tấm ván gỗ lên, thu hết số tên vừa bắn xuống, sau đó về nơi xuất phát.

Cái trò tấn công hư trương thanh thế đó cứ lặp đi lặp lại, tên bắn trên thành từ dày đặc trở nên thưa thớt.

Lý Thừa Tu đứng dậy, giơ thuẫn bài trước mặt, vung đao lên rống lớn:" Kẻ địch hết tên rồi, tiền phong doanh, theo ta xông lên, lên được tường thành, thứ trong thành sẽ là của chúng ta."

Thế là lão đại Nham Khảm giơ tấm ván gỗ thật dày, hò hét dẫn đám Ô Man vác ván gỗ phát động tấn công quả quyết vào thành.

Vân Cẩn đứng dưới cây đa lớn phải mười mấy người ôm, tán rộng um tùm tới nắng không xuyên qua được, rễ cây ngoằn ngoèo như con mãng sà lớn, ngay cả những cái rễ từ thân cây chính buông xuống cũng lớn như cây cổ thụ rồi, không ai đoán được tuổi của nó, nhưng ít cũng phải vài trăm tuổi. Lúc này Vân Cẩn mặc giáp da, hông gài đao, giá vũ khí bên cạnh cắm trường mâu, đoản mâu, sẵn sàng tác chiến bất kỳ lúc nào, gương mặt tập trung nghiêm nghị, trông càng giống đại tướng quân hơn phụ thân Vân Sơ suốt ngày cưỡi voi chạy rong.

Bên chân hắn là mô hình Thạch Thành, bốn xung quanh Thạch Thành là các loại đá đủ màu sắc, hắn không ngừng di chuyển những cục đá. Địch Quang Tự truyền đi các loại mệnh lệnh, người Ô Man theo đó mà tiến lui, tuy lộn xộn, ít nhất không như trước kia cứ tất công là chỉ biết một mực ào ào xông tới bán mạng nữa.

Đội thì quây nhiễu, đội thì ném hoặc bắn đủ loại vật gây cháy vào thành, nơi lại đột nhiêu bùng lên tiếng hô hào lớn, thậm chí có mấy trăm cái hố đang tiến thẳng tới Thạch Thành.

Mấy chục con ngựa chạy qua chạy lại, ky sĩ trên ngựa còn đeo cờ các màu mà người Thoán nhìn không hiểu.

Nham Khảm suất lĩnh đội xung phong sắp tới gần tường thành thì trên thành bất ngờ ồ ạt trút mưa tên xuống ép lui về, cố thêm mấy lần để lại một đống xác chết, đành từ bỏ.

Khi Lý Thừa Tu quay trở lại, trên thuẫn bài của hắn dính chi chít mũi tên, tới mô hình Thạch Thành, đặt một tảng đá cỡ lớn đại biểu binh lực đối phương, thay cho tảng đá cỡ trùng trước đó.

Lấy ấm nước tu ừng ực một hồi, Lý Thừa Tu gõ gõ vào đông môn:" Đây là nơi phòng vệ chủ yếu của của Thoáng Thăng, ít nhất phải có bốn thành binh lực Thạch Thành tập trung ở đây. Nếu ta đoán không nhầm thì Thoán Thăng đặt binh lực vào đây để đột vây."

Phía đông địa hình cao, có con dốc dài thoai thoải bằng phẳng rất thích hợp cho ky binh phá vây, như thế bọn họ cơ bản không cách nào ngăn được, Vân Cẩn nói:" Thế thì đào hào nơi này ngăn ky binh."

"Không nên, trên tường thành sẽ nhìn thấy, Thoán Thăng ắt sẽ đổi hường khác."

"Vậy ba nơi khác bố trí bán mã tác, hố móng ngựa, bây chông, phạm vi rộng vào, bất kể thế nào cũng không thể để Thoán Thăng rời Thạch Thành. Chỉ có chép chết Thoán Thăng thì phía Ninh Châu, Thương Sơn, Nhị Hải mới thực sự đem ánh mắt chú ý tới chúng ta."

Lý Thừa Tu thấy không có cách tốt hơn liền gật đầu:" Được, phía đông nên tấn công thêm vài đợt, không cho hắn cơ hội thở lấy hơi, phải mau mau tính chuyện phá vây."

"Lần tấn công này ta muốn bốn phương tám hướng đồng loạt tiến lên, cái giá tuy lớn nhưng phải khiến Thoán Thăng phải tung hết bài ra."

Vân Cẩn giao Lý Thừa Thu tấm thẻ đồng:" Phía trước do ngươi quản lý hết, kịp thời ứng biến."
Bình Luận (0)
Comment