Q7 - Chương 067: Ái tình bị đánh giá quá cao. (1)
Q7 - Chương 067: Ái tình bị đánh giá quá cao. (1)Q7 - Chương 067: Ái tình bị đánh giá quá cao. (1)
Lý Thừa Tu đi rồi, Địch Quang Tự đi nói:" Sau khi trai tráng người Thoán tiêu hao hết rồi, ngươi định đưa phụ nhân trẻ nhỏ lên đấy à, làm vậy không tốt đâu."
Vân Cẩn nheo mắt:" Ngươi không phải bị mỹ sắc mê hoặc, tới chỗ ta làm nội gián chứ?"
Địch Quang Tự ưỡn ngực hùng hồn nói:" Ta mà là người như thế à?"
"Đúng thế! Ngươi chính là cái loại đó."
Người lên tiếng là Ôn Hoan, hắn cởi mũ da trên đầu xuống, lấy ấm nước tu một hồi:" Ngươi biết bọn ta không bao giờ đưa phụ nhân trẻ nhỏ lên chiến trường, ngươi vẫn hỏi, chứng tỏ ngươi chột dạ rồi, không tin vào huynh đệ nữa. Nói đi, rốt cuộc nữ nhân thế nào mà làm huynh đệ của ta thần hồn điên đảo, không phân biệt nổi đúng sai. Nếu thực sự xứng đáng, bọn ta sẽ giúp ngươi diễn một đoạn kịch bị nữ nhân của ngươi đánh cho chạy té khói không phải không thể."
"Đừng nói linh tinh." Địch Quang Tự gắt:
Ôn Hoan kinh ngạc chỉ Địch Quang Tự:" Giấu đầu lòi đuôi, xem ra là thật."
Vân Cẩn lạnh nhạt nói:" Chiêu hôm qua hắn len lén đu dây leo qua bên kia vách núi, cứu người bị ta bắn, về nói nữ nhân kia đẹp như Thải Vân Nương vậy."
"Đẹp như Thải Vân Nương kia à? Chẳng trách lại khiến Quang Tự thần hồn điên đảo." Ôn Hoan cười to:" Được, khi công thành chú ý chút, đừng để bị thương tâm can bảo bối của Quang Tự."
"Ngươi cũng phải cẩn thận đấy, mỹ nhân đó thân thủ không tệ, thoát khỏi tay ta hai lần rồi."
"Chắc là sẽ hơi đen đấy, tương lai mang về Trường An cố gắng giữ trong nhà cho trắng ra, nếu không đến tối tắt đèn lại không nhìn thấy, ha ha ha."
Địch Quang Tự bị hai người huynh đệ trêu cho đỏ mặt tía tai:" Các ngươi thấy đủ chưa hả?" "Khu, khụ!" Ôn Hoan thấy Địch Quang Tự có vẻ giận rồi thì không tiếp tục trêu chọc nữa, nói:" Người của ta phát hiện ít dấu móng ngựa rải rác ở trong khu rừng phía tây của đông môn, vó ngựa hẳn được bọc lại, nếu không phải ở nơi đó bùn đất nhão nhoét thì đã không để lại dấu vết."
Vân Cẩn thu lại nụ cười, nhìn mô hình:" Dấu vết nhiều không?"
Ôn Hoan lắc đầu:" Không nhiều lắm chưa tới hai mươi thớt nữa, hơn nữa không thấy dấu vết móng sắt."
Địch Quang Tự suy nghĩ:" Số lượng quá ít, không thể gây uy hiếp với chúng ta, chắc không phải phục binh."
Vân Cẩn nói:" Chú ý là được, Thừa Tu đang gây áp lực cho đông môn, ép Thoán Thăng tăng viện nơi đó, chúng ta phá thành ở phía tây. Nơi đó đất đai ẩm thấp, phải vượt qua khu đầm lầy mới tới được dưới thành. A Hoan, ngươi nghĩ cách đi, đừng để đầm lấy kéo chân chúng ta khi tổng tấn công."
Ôn Hoan nhún vai:" Ban đêm nhân lúc trời tối lấy bè trúc làm cầu, cho ăn sâu vào nước nửa thước, trên thành sẽ không nhìn thấy, lúc công thành phát huy diệu dụng ngay.
"Ta biết trông cậy được vào ngươi mà."
"Tất nhiên, ta đâu như ai đó chỉ biết tơ tưởng mỹ nhân, ha ha ha..."
Ôn Hoan rời đi trong tiếng cười lớn, Vân Cẩn suy ngẫm:" Theo những lời ngươi kể thì mỹ nhân của ngươi chưa chịu thua đâu, cô ta tài cao gan lớn, nói không chừng sẽ tập kích vào doanh trại trong thời gian tới, ngươi có đối sách gì không?"
Địch Quang Tự bực tức phất tay:" Cô ta không phải mỹ nhân của ta, cô ta tới thì cần làm gì cứ làm.”
Vân Cẩn chắp tay sau lưng đi qua đi lại:" Chúng ta không thể để cứ có con chuột ở phía sau phá chuyện của chúng ta được. Đám phụ nhân trẻ nhỏ kia tuy không đem lên chiến trường, nhưng có thể dùng làm bẫy."
"Ngươi định làm gì?” "Ta sẽ giả vờ sắp đưa phụ nhân trẻ nhỏ đó lên làm lá chắn, đồng thời bảo Tra Hắc đào bẫy xung quanh doanh tù binh, dưới cắm đầy chông, chỉ cần rơi xuống là chết chắc. Lại bố trị mấy chục thợ săn trong hố, chỉ cần có người tới là có đi không có về."
Địch Quang Tự lạnh lùng nói:" Ta nói rồi, chúng ta đang ở trong quân, ngươi thấy cần làm thì cứ làm."
Vân Cẩn bất mãn:" Còn không mau mau đem tin tức này nói cho mỹ nhân của ngươi đi."
"Ta chỉ nhất thời mềm lòng, không cần coi ta như phản đồ chứ." Địch Quang Tự hậm hực kêu oan:
"Ngươi không làm phản đồ thì lấy ai cứu đám phụ nhân trẻ nhỏ đó? Ta tuy làm đủ chuyện xấu xa rồi, nhưng hại cả phụ nhân trẻ nhỏ, ta không làm, lại không thể ra lệnh thả bọn họ, dù sao họ là tài sản của đám lưu khấu." Vân Cẩn võ vai Địch Quang Tự:" Bọn ta không ngại mang tiếng xấu, ngươi thì khác, ngươi muốn ở lại tây nam, ngươi cần trợ thủ."
"Đi mau đi, nếu không mỹ nhân của ngươi mạo hiểm xông vào quân doanh bị ta bắn chết thì hỏng."
Địch Quang Tự nhìn về phía doanh tù binh, nóng ruột nói:" Ngươi hết an bài cạm bấy lại bố trí cung tiễn thủ, thế thì ai mà vào cứu người cho được, ai tới người đó chết."
Vân Cẩn bĩu môi:" Chuyện đó thì không liên quan gì tới ta, ngươi đi mà nghĩ cách, ta nói trước, ta chỉ tiết lộ như thế thôi, nếu bọn chúng thực sự xông vào doanh cứu người, ta sẽ bắn chết đấy, khi đó ngươi đừng trách ta."
Địch Quang Tự gật đầu, không nhiều lời nữa, tới thẳng doanh tù binh, xem kỹ bố trí của Vân Cẩn xong mới một mình một ngựa chạy lên núi.
Nói thật Địch Quang Tự dù trên đường đi cũng vẫn suy nghĩ, nhưng không có cách nào có thể lặng lẽ diệt hết đám cung tiễn thủ nấp trong hố. Doanh tù binh vốn có người thủ vệ, lại còn có trạm canh ngầm, giật một sợi tóc ắt chấn động toàn thân.
Địch Quang Tự tới nơi hôm qua hắn vượt qua vách núi, dây leo vẫn còn, ngẩng đầu lên nhìn, hôm nay có nhiều dây trượt hơn, cũng bố trí kín đáo hơn. Khi Địch Quang Tự còn đang nghĩ phải làm sao để kinh động tới Tử Kỳ A Quả thì một mũi tên từ trong tán cây bắn ra, hắn vung đao gạt tay, tay còn lại ấn lên yên chiến mã, người vọt ra sau. Uych một tiếng, lưng va vào cây phía sau, vỏ cây bất ngờ nứt ra, hai thanh đao chém vào lưng hắn.
Hai khuỷu tay Địch Quang Tự giật mạnh ra sau, đánh vào hai cánh tay, đao rơi xuống đất, hắn mượn đà lăn một vòng. Một tráng hán mình cao tám thước tay cầm rìu lớn, hít hơi bổ rìu xuống đầu Địch Quang Tự.
Luận tới sức mạnh Địch Quang Tự hơn Vân Cẩn, Ôn Hoan rất nhiều, chỉ thua Lý Thừa Tu, thế nên hắn không thèm né, chân trái vươn ra, chân phải làm trụ, đạp thẳng vào hạ bộ tráng hán.
Tráng hán bước sang bên, tránh được cú đạp tàn bạo đó, rìu bổ xuống một nửa vậy mà lại được hắn chuyển sang quét ngang, chém thẳng yết hầu Địch Quang Tự.
Địch Quang Tự rùn người xuống, cây rìu sượt qua đầu trong khoảnh khắc, lửa giận bụng lên, đao chém thẳng vào bụng tráng hán.
Tráng hán kịp lùi lại, nhưng tiếp ngay đó là bóng đao ngợp trời, liên tục chém vào cánh tay, đầu vai, cuối cùng là nhắm vào cổ tráng hán. Kết quả trừ tiếng kim loại va chạm ra, tráng hán không làm sao hết.