Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1542 - Q7 - Chương 068: Ái Tình Bị Đánh Giá Quá Cao. (2)

Q7 - Chương 068: Ái tình bị đánh giá quá cao. (2) Q7 - Chương 068: Ái tình bị đánh giá quá cao. (2)Q7 - Chương 068: Ái tình bị đánh giá quá cao. (2)

Đối phương là giáp sĩ, Địch Quang Tự vẫn tiến công liên hồi, vì chỉ cân hắn dừng lại, để tráng hán đó hồi phục, chính hắn sẽ phải đón nhận đòn tấn công không ngơi nghỉ của đối phương.

Tuy có giáp chống đỡ, tráng hán vẫn bị đánh cho bộ pháp hỗn loạn, giành được tiên cơ, Địch Quang Tự không dồn lực chém giáp trụ nữa, đánh vào những chỗ nối của bộ giáp mà đối phương lộ ra.

Dây thừng da bị hoành đao chém đứt, giáp vai của đối phương treo lủng lẳng. Địch Quang Tự hét to lấy sức chém xuống giáp ngực tráng hán, lực đạo cực lớn khiến tráng hán lảo đảo lùi ra sau, quơ bừa rìu quét ngang ép Địch Quang Tự lùi lại. Nhưng chiêu vừa rồi do Địch Quang Tự cố tình dụ địch, lăn sang bên né được, hoành đao từ dưới chém lên nhắm vào vai trái của tráng hán.

Một thanh hoành đao từ sau lưng giáp sĩ vươn ra, đỡ lấy nhát chém dữ dội của Địch Quang Tự.

Keng -

Đao bách luyện của Địch Quang Tự chém đứt thanh đao kia, nhưng đủ làm đổi hướng đao, xẻo một miếng thịt trên vai tráng hán.

Tráng hán kêu đau đớn lùi lại liên tiếp, Địch Quang Tự xoay vòng đao, từ dưới đánh lên chuyển thành từ trên bổ xuống, chiêu này ắt lấy mạng tráng hán.

Bóng người màu lam xuất hiện trước mặt tráng hán, cái cổ trắng muốn của nàng chặn đứng góc độ hoành đao. Địch Quang Tự kinh hồn bạt via, ghìm nhát chém lại, lưỡi đao bén nhọn lấy đi một lọn tóc của nàng.

Một vệt đỏ xuất hiện trên chiếc cổ trắng, máu tươi chảy ra, Địch Quang Tự mồ hôi lạnh túa ra, vừa rồi hắn chỉ thu tay chậm một chút, mỹ nhân ắt ngọc vẫn hương tiêu, vội vàng lấy trong lòng ra một cái túi vải nhỏ:" Mau băng lại."

Tử Kỳ A Quả không nhận, lấy ống tay áo lau máu trên cổ, giọng có chút sát khí:" Ngươi tới đây làm gì?" Địch Quang Tự thấy nàng không sao thì thâm thở phào, chỉ tên giáp sĩ:" Đó là chiến sĩ mạnh nhất của các ngươi à?"

Tử Kỳ A Quả gật đầu:" Đó là Thạch Bảo thúc, trước kia là phủ binh Ninh Châu."

"Ngay cả ta mà hắn không đánh được, các ngươi đừng đi nạp mạng nữa." Địch Quang Tự cảnh báo:" Số ngựa các ngươi giấu trong khu rừng phía tây bị sư huynh ta phát hiện rồi, cũng đoán ra các ngươi định dùng số ngựa này gây hỗn loạn, để cứu đám phụ nhân trẻ nhỏ trong doanh tù binh."

"Dùng chiến mã gây loạn doanh, rồi chia binh hai đường cứu người, trong mắt sư huynh ta như trò cười thôi. Hắn sớm bố trí vô số cạm bẫy ở doanh tù binh, còn ai bài mấy chục thợ săn ẩn nấp dưới hố, chỉ cần các ngươi dám tới, tin ta đi, không một ai có thể sống sót quay về đâu."

Tử Kỳ A Quả giật nảy mình:" Làm sao hắn biết được kế hoạch của ta?"

"Chuyện này ta nói cô cũng không hình dung được đâu, chỉ có tiếp xúc với hắn, cô mới biết hắn lợi hại thế nào. Vị sư huynh này của ta có một đặc điểm, bất kể làm gì cũng dốc hết sức không có chuyện qua loa, giờ hắn nhập tâm vào vai trò tướng cầm quân, sự lạnh lùng tàn nhẫn của hắn đến ta còn phải e sợ, chỉ cần là việc phải làm thì hắn không ngại làm." Địch Quang Tự thở dài, hắn nói câu này là thật, trước kia đám huynh đệ họ mỗi người một sở trường, lớn lên cùng nhau, mỗi người có sở trường riêng tựa hồ không phân hơn kém, nhưng bây giờ Vân Cẩn mơ hồ đã thành người đứng đầu bọn họ, còn có xu thế bỏ xa:

Tử Kỳ A Quả thấy tâm trạng sa sút, trong mắt nàng thì Địch Quang Tự đã lợi hại lắm rồi, vậy mà còn tên sư huynh nữa:" Ngươi có mấy sư huynh đệ?"

"Bốn người tới đây, ta là người kém cỏi nhất, tin ta đi, đừng đi, nếu không các ngươi chỉ có đường chết thôi." Địch Quang Tự nói:

Tử Kỳ A Quả bặm môi nghĩ một lúc rồi đi tới bên Địch Quang Tự phả ra hơi thở như hoa lan:" Tình cảm sư huynh đệ các ngươi có tốt không?"

Ngửi hương thơm trên thân thể Tử Kỳ A Quả, mặt Địch Quang Tự bất giác đỏ lên, che giấu không được, lùi lại một bước:" Tình như thủ túc." Tử Kỳ A Qua ngày một tới gần, bất ngờ đem cánh môi hồng nhuận dán vào môi Địch Quang Tự đang không biết làm sao, hắn chỉ thấy đầu óc trống rỗng, mềm, trơn, ngọt . Đến khi môi Tử Kỳ A Quả rời đi, còn không kìm được lưu luyến liếm môi.

"Trong lòng sư huynh ngươi, ngươi hay đám phụ nhân trẻ nhỏ đó quan trọng hơn?"

Cả người Địch Quang Tự lảo đảo, hắn thấy rõ cơn tê dại đang lan khắp toàn thân, liên tiếp lùi lại, một quả tạc đạn lấy ra, giật chốt phát ra tiếng xì xì ném vào Tử Kỳ A Quả.

Tử Kỳ A Quả lao ngay ra sau cây, giáp sĩ cũng nằm ngay xuống đất. Chỉ nghe một tiếng uỳnh, khói đen bốc lên, mảnh vỡ bay vun vút, bắn lên cây cối.

Đợi khi khói tan đi, Từ Kỳ A Quả mới chạy ra, trước tiên xem Thạch Bảo, phát hiện hắn chỉ hôn mê, nàng cẩn thận tới gần Địch Quang Tự, thấy hắn đã ngã xuống, nhưng hai mắt vẫn mở to.

Tử Kỳ A Quả ngồi xuống:" Đừng cố chống đỡ nữa, ngươi trúng phải hoàng cô nương (cà độc), thân thể không cử động được đâu."

Địch Quang Tự mấp máy môi mãi mới nói được:" Loại ... Độc, độc dược này ... Nên dùng để trị bệnh cứu người ... không nên, không nê."

"Tới lúc này rồi mà ngươi còn nghĩ tới chuyện đó ... ngươi đúng là người tốt." Tử Kỳ A Quả nói:" Độc tính của hoàng cô nương chỉ một tuần tra thôi, ta cũng không giết ngươi, nếu ngươi ghét ta thì nhắm mắt lại, ta lập tức đưa ngươi tới chỗ sư huynh ngươi."

Địch Quang Tự cố gắng nói:" Đừng ... Làm thế... Sẽ ... Hại chết nhiều ... Người hơn đấy."

Tử Kỳ A Quả đưa tay kéo mí mắt Địch Quang Tự xuống, gọi hai người tới, dùng thừng da trâu buộc tứ chi của hắn lại, thuận tiện buộc cả mồm.

Thạch Bảo tỉnh lại, nhìn cái hố lớn do tạn đạn gây ra thì thất kinh:" Cái gì thế?"

Tử Kỳ A Quả đứng dậy:" Lôi hỏa đạn, chỉ phủ binh tinh nhuệ của Đại Đường mới có." "Sao cháu biết?"

"Cháu từng thấy đám phủ binh người Đường trước khi chết ở Tống Giang Xuyên từng dùng. Thiếu chút nữa bị hắn dùng thứ này phá vây. Nhân khẩu động Nộ Long giảm bẩy thành là vì thứ này."

"Thế lời vừa rồi hắn nói có phải thật không? Cháu định dùng hắn để làm con tin đổi lấy phụ nhân trẻ nhỏ à?"

"Cháu nghĩ là thật, có lẽ đây là cách duy nhất để giúp họ thoát nạn rồi."

Thạch Bảo nói:" Để ta đi."

Tử Kỳ A Quả lắc đầu:" Phải cháu đi mới được, thúc đi là chết chắc, thúc không đánh nổi hắn thì cũng không đánh nổi đám sư huynh lợi hại của hắn đâu."

"Cháu là một nữ tử..."

"Đây là lần đầu tiên cháu dùng thân phận nữ nhân đi lừa một nam tử thích cháu, cháu đi, hắn sẽ bảo vệ cháu."

Thạch Bảo nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Tử Kỳ A Quả, hắn muốn can lại không biết can ra sao:" Không đáng đâu."

Tử Kỳ A Quả không đổi ý:" Bọn họ gọi cháu là Nguyệt Thần, quỳ bái cháu, cháu cũng nhận lễ bái của họ, coi mình là người bảo hộ, vậy thì cháu phải thực hiện lời hứa của cháu."
Bình Luận (0)
Comment