Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1543 - Q7 - Chương 069: Một Vụ Trao Đổi. (1)

Q7 - Chương 069: Một vụ trao đổi. (1) Q7 - Chương 069: Một vụ trao đổi. (1)Q7 - Chương 069: Một vụ trao đổi. (1)

Cuộc chiến ở Thạch Thành vẫn tiếp tục, có điều tiến công của người Ô Man từ thăm dò chuyện sang thật, vô số người Ô Man đi chân đất áo da vác thang trúc chạy rầm rập tới Thạch Thành.

Từ trên tường thành, thủ quân cũng ra sức bắn tên xuống ngăn cản, tiếng động do hàng vạn người gây ra cùng lúc, thực sự có thể nói chấn thiên động địa.

Vân Cẩn vẫn ở dưới cây đa cổ thụ, nơi khá xa chiến trường mà tưởng chừng đất dưới chân đang rung, đây là trận đánh lớn đầu tiên trong đời hắn, hồi hộp tới toát mồ hôi, nắm chặt tay, giờ phải xem ai chịu được tiêu hao lớn hơn.

Lý Thừa Tu điều phối chiến trường về, bọn họ không có hệ thống liên lạc tiêu chuẩn như trong quân, khó lòng thông qua cờ hiệu để chủ soái chỉ huy chiến trường, vì thế hắn phải thường xuyên về chỗ Vân Cẩn để cập nhật tình hình cũng như điều chỉnh chiến lược.

Bàn bạc một hồi, Lý Thừa Tu hỏi:" Quang Tự đang làm gì?"

Vân Cẩn bật cười:" Đi tuồn thông tin cho người trong lòng rồi."

"Không tính ngươi đã đính ước với Tư Tư tỷ từ lâu, ta cứ nghĩ A Hoan là tên đầu tiên có người trong lòng cơ, không ngờ lại là thứ ngốc thấy nữ nhân là cuống như Quang Tự, ha ha ha.”

Trời tối dần, đám Ôn Hoan tổ chức một đợt công thành trong thất bại, Thạch Thành phòng thủ vững chãi, Vân Cẩn liền hạ lệnh lui quân.

Ôn Hoan lại giở trò cũ, kiếm một tù binh người Thoán, muốn hắn tới trước thành hô to, chỉ cần cho mười lăm vạn cân lương thực sẽ không công thành nữa.

Đáng tiếc tên tù binh người Thoán đó kéo dây thừng chạy tới trước thành, nói ra yêu cầu của người Ô Man xong liền bị tên xiên như nhím.

Phép thử này cho thấy tinh thần quân thủ thành không lay chuyển, Ôn Hoan nhìn đống thi thể chất thành núi dưới tường thành, chấm dứt chiến đấu. Tra Hắc tới chỗ Vân Cẩn báo cáo thiệt hại trong ngày, tác chiến mất hơn 2000 người, nếu tính cả số người bị đội đốc chiến giết thì tới 3000.

Ôn Hoan trở về bên cây đa cổ thụ thì chiến trường đã hoàn toàn yên ắng, lấy nước sạch rửa mặt, trêu đùa:" Quang Tự vẫn chưa về à? Không phải hắn bị mỹ nữ làm mê mệt, chuẩn bị đích thân ra tay cứu đám phụ nhân trẻ nhỏ kia chứ?"

Vân Cẩn thoáng chút lo âu nhìn về phía rừng núi, Địch Quang Tự có thích nữ nhân kia thì cũng không tới mức đó, vậy mà tới giờ vẫn chưa về, liệu có vấn đề hay không?

Chờ thêm một chút, mặt trời hoàn toàn lặn sau rặng cây, chỉ còn ít ánh sáng le lói cuối ngày, vậy mà Địch Quang Tự vẫn chưa về. Lý Thừa Tu nóng ruột nói:" Để ta dẫn người đi tìm.

Ôn Hoan lúc này cũng không đùa được nữa:" Nếu là Quang Tự có chuyện... Ta cũng đi.

Vân Cẩn nghe hai ngươi đó nói vậy mà tim thắt lại, hai tay đấm lên bàn, sợ là bọn họ đánh giá sai tình hình mất rồi.

Ái tình với Vân Cẩn, Ôn Hoan, Lý Thừa Tu đều là đề tài mới mẻ.

Tuy Vân Cẩn và Lý Tư định sẵn trở thành phu thê, nhưng vì từ nhỏ lớn lên bên nhau, từng tắm chung một chậu, làm Vân Cẩn không có nhiều khao khát thăm dò thân thể của Lý Tư.

Giống như toàn bộ nam nữ Đại Đường, bọn họ thành người nhà trước, rồi mới yêu đương hoặc thành kẻ thù.

Cho nên gặp phải chuyện ái tính tự do kiểu thảo nguyên như Địch Quang Tự, cơ bản là mất đi phán đoán.

Vân Cẩn ở trước mặt Lý Tư trừ đề phòng bị nàng tụt quần ra thì không có bất kỳ phòng bị nào khác, cho nên hết sức tự nhiên nghĩ Địch Quang Tự và nữ nhân tên Tử Kỳ A Quả kia thích nhau thì cũng thế.

Đến khi Địch Quang Tự về muộn, Vân Cẩn mới nhận ra mình đánh giá cao địa vị của Địch Quang Tự trong lòng nữ nhân kia rồi. Nếu Từ Kỳ A Quả không coi Địch Quang Tự là ái tình của mình, Vân Cẩn không cần khách khí gì nữa, lấy cung tiễn, ba quả lôi hỏa đạn đeo trước ngựa.

Lý Thừa Tu mặc giáp, Ôn Hoan cũng kiểm tra trang bị của mình, sẵn sàng chiến đấu.

Khi Tử Kỳ A Quả cưỡi ngựa chở Địch Quang Tự tới, không ngờ nửa đường gặp ba người Vân Cẩn ngồi khoanh chân trên mặt đất, còn một bên là đám tù binh đã chuẩn bị sẵn.

Nhìn thấy Địch Quang Tự tuy bị buộc chân tay, nhưng dựa vào trong lòng Tử Kỳ A Quả, trên người không có vết máu, đám Vân Cẩn mới thả lỏng hơn.

Đến khi Tử Kỳ A Quả cắt đứt thừng buộc chân Địch Quang Tự, cho hắn đi tới, Vân Cẩn buông trường cung trong tay ra, xem ra chuyện cũng không phải quá tệ, trong lòng nữ tử đó ít nhiều có huynh đệ của hắn.

Giữa đường đốt ba đống lửa, đám Vân Cẩn thì ẩn mình trong bóng tối, thấy Tử Kỳ A Quả dẫn Địch Quang Tự vào tới phạm vi đống lửa thì Vân Cẩn chẳng nhiều lời phất tay, Tra Hoắc ở phía sau chém đứt dây thừng trói buộc hơn một nghìn phụ nhân trẻ nhỏ.

Tử Kỳ A Quả lại không hề có ý thả Địch Quang Tự, nàng để hắn ngồi giữa ba đống lửa, không nấp đi, nhưng trên người Địch Quang Tự treo một quả lôi hỏa đạn.

Đám phụ nhân trẻ nhỏ sợ tới mất vía rồi, xúm xít lại với nhau không dám đi, bọn họ thấy rất nhiều nam nhân bị đưa đi nạp mạng, khóc lóc váng trời. Đến tận khi nghe thấy tiếng Tử Kỳ A Quả gọi mới cuống cuồng chạy về chỗ đống lửa, lại theo chỉ dẫn của nàng rối rít chạy sang bên kia đống lửa, ở trong bóng tối đám Thạch Bảo đã đợi sẵn.

"Có thể cởi khúc gỗ trong miệng Quang Tự ra không?" Giọng Vân Cẩn lạnh lùng từ trong bóng tối truyền ra:

"Không thể!" Tử Kỳ A Quả nói dứt khoát:

"Ta chỉ muốn xác định huynh đệ của ta còn sống."

Tử Kỳ A Quả nhéo đùi Địch Quang Tự, Địch Quang Tự bị đau từ mũi phát ra tiếng kêu dài chói tai. "Tốt, hắn còn sống, thả hắn ra, cô đi được rồi."

"Đợi bọn họ đi xa đã."

Vân Cẩn hừ mạnh:" Nếu ta muốn giết họ, với tốc độ của họ thì sẽ không bao giờ chạy thoát. Đi đi, ta coi đây là bài học cho Quang Tự, không phải nữ nhân nào cũng tin được."

Tử Kỳ A Quả không đi mà chất vấn:" Vì sao các ngươi tới tây nam giết người?"

"Bọn ta không giết người, là người Ô Man giết." Vân Cẩn phất tay cắt lời Tử Kỳ A Quả: "Đừng nói chuyện thừa thãi, nếu không ta sẽ hỏi cô vì sao giết quân Đường, cô lại trả lời Thịnh La Bì giết, sau đó ngồi cãi nhau thì mọi chuyện sẽ chẳng đi tới đâu hết."

"Ta tới đây chỉ để đón tên huynh đệ ngốc của ta về thôi, cô không quyết định được gì hết, dẫn đám phụ nhân trẻ nhỏ đó tránh xa đi."

"Đây không phải chuyện cô có thể can dự vào đâu."
Bình Luận (0)
Comment