Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1544 - Q7 - Chương 070: Một Vụ Trao Đổi. (2)

Q7 - Chương 070: Một vụ trao đổi. (2) Q7 - Chương 070: Một vụ trao đổi. (2)Q7 - Chương 070: Một vụ trao đổi. (2)

Ôn Hoan nãy giờ chỉ nhím ngắm Tử Kỳ A Quả, dung mạo cô nương tây nam này quả thực có thể so sành với Vân Cẩm, hàng lông mày đậm cương nghị, chiếc mũi xinh xinh, cặp môi đầy đặn, đôi mắt to đen lay láy, một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ lại có phần hoang dại, khác hoàn toàn với vẻ đẹp tỉnh xảo như búp bê sứ của Vân Cẩm. Dù biết là nữ nhân trong lòng huynh đệ, Ôn Hoan không kìm được tim đập nhanh hơn vài phầ, cái mồm cũng bay nhảy:" Quang Tự từ nhỏ đầu bị thương, rất nhiều nước chảy vào đầu, cô đừng để đầu hắn gục xuống đất như thế, đầu hắn bị ẩm đấy."

Cũng không biết Tử Kỳ A Quả tin lời mỉa mai của Ôn Hoan hay là thương xót Địch Quang Tự, không ngờ đặt đầu hắn lên đùi nàng.

Ôn Hoan nuốt nước bọt, đầu óc đen tối xúi bẩy nói tiếp:" Tốt nhất cô dùng miệng hút nước ra, vừa xong đầu hắn bị ẩm rồi."

Tử Kỳ A Quả bình tĩnh nhìn về phía Ôn Hoan:" Địch lang quân là người thiện lương, cho dù ta có gửi thân vào chàng cũng không phải chuyện lớn. Đợi những người kia đi xa, còn ta thì mặc Địch lang quân xử trí."

Nói xong dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người Vân Cẩn, cúi xuống tháo khúc gỗ ra, hôn nồng nhiệt lên môi Địch Quang Tự, tức thì làm người Địch Quang Tự cứng người như khúc gỗ.

Lý Thừa Tu chớp mắt mấy lần không tin nổi, hắn cũng từng sống ở tây nam, chưa được chứng kiến chuyện này:" Bảo sao hắn trúng ám toán, chiêu này quả thực không cách nào cưỡng lại.

Ôn Hoan lẩm bẩm:" Con bà nó chứ, tên đó hưng phấn tới đờ người rồi, không biết huynh đệ ta đang lo sao."

Chỉ Vân Cẩn là không nói gì, cũng không bị vẻ đẹp của Tử Kỳ A Quả làm xao động, tâm cảnh rất bình tĩnh, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hắn bị Lý Tư hôn rồi, không tới mức đơ ra như không có tri giác vậy chứ.

Cảnh nóng diễn ra trước mắt làm Ôn Hoan nhìn tới khô cổ, ngứa râm ran cả người, tiếp tục xúi:" Kỳ thực cô chỉ cần nói mình là nữ nhân của Quang Tự, bọn ta giao đám phụ nhân trẻ nhỏ đó cho cô cũng chẳng sao cả. Bây giờ cô bắt cóc hắn, dùng hắn để uy hiếp mấy huynh đệ bọn ta, đợi Quang Tự tự do rồi, hắn nhất định sẽ nổi giận."

"Trừ khi cô hôn hắn thêm vài cái, nói không chừng hắn sẽ không giận nữa."

Thực ra thì Tử Kỳ A Quả thấy Địch Quang Tự tựa hồ sắp hết thuốc rồi, đang lên lén cử động hai chân, thế là theo lời Ôn Hoan, cúi đầu hôn ngấu nghiến. Lần này nàng còn mút cả lưỡi Địch Nhân Kiệt ra, nhưng chẳng biết dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi hắn mà lại ngậm vào môi.

Thế là thân thể Địch Quang Tự vừa mới hoạt động được một chút lại lần nữa cứng đờ như gỗ dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của đám sư huynh đệ.

Hành vi của Tử Kỳ A Quả quá bạo gan, quá ướt át, làm Ôn Hoan nhìn toàn thân nóng bừng bừng, thêm vào dưới ánh lửa, dung mạo nàng nhuộm thêm sắc hồng rừng rực dụ hoặc, trang phục đi rừng gọn gàng ôm sát đường cong hoàn mỹ của thiếu nữ, đúng là chẳng nam nhân nào cưỡng nổi.

Nhất thời giữa đất trời chỉ còn lại tiếng lửa cháy lốp đốp, tiếng gió thổi vi vu, hai bên nhất thời không biết phải giao lưu thế nào.

Trăng lên giữa trời Thạch Báo từ trong bóng đêm đi ra, nói với Tử Kỳ A Quả:" Bọn họ nấp cả rồi."

Tử Kỳ A Quả thấy Vân Cẩn cũng từ trong bóng tối đứng lên thì hô lên:" Chạy mau."

Thạch Bảo không chạy, lấy thân hình hùng tráng chắn trước mặt Từ Kỳ A Quả, lớn tiếng nói:" Ta sẽ thay a quả, muốn chém muốn giết, ta nhận hết."

" Quang Tự vẫn còn trong tay các ngươi, nói những lời đó chẳng có chút thành ý nào." Vân Cẩn lạnh lùng nói rồi bước ra, đứng bên cạnh đống lửa chĩa đao về phía Thạch Bảo:" Giao Quang Tự ra đây."

Giọng Địch Quang Tự từ sau lưng Thạch Bảo truyền ra:" Để Tử Kỳ A Quả đi, giữ Thạch Bảo lại."

Tử Kỳ A Quả vội nói:" Không phải ngươi thích ta à, hãy giữ ta lại, để Thạch Bảo thúc đi" "Ta ghét cái cảm giác bị người ta hôn một cái liền không động đậy được."

"Ta thì lại thích cảm giác đó lắm." Ôn Hoan tiêu sái xuất hiện, nở nụ cười hắn cho là mê hoặc với Tử Kỳ A Quả:" Cô còn tỷ muội nào xinh đẹp như cô không? Giới thiệu cho ta, lần sau ta bắt được phụ nhân trẻ nhỏ, cô không cần tốn công sức thế này, ta tặng cho cô luôn.”

Địch Quang Tự đã dần khôi phục được năng lực hoạt động, lóng ngóng gỡ lôi hỏa đạn treo trên cổ, tập tễnh đi về phía đám Vân Cẩn.

Vân Cẩn lạnh nhạt hỏi:" Cảm giác đem mình thành con tin tặng mỹ nhân thế nào."

Địch Quang Tự quay sang Tử Kỳ A Quả, giọng có hơi giận:" Bọn ta không phải súc sinh, chưa bao giờ có ý hại phụ nhân trẻ nhỏ, sau này còn nhiều người cần cô cứu. Để Thạch Bảo lại đây."

"A Quả, cháu đi đi, ta sẽ ở lại." Thạch Bảo biết hôm nay không có ai ở lại thì bên mình không đi được, quát lớn:

Ôn Hoan tặc lưỡi liên hồi:" Quang Tự, huynh đệ bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên ngươi làm việc khiến ta tâm phục khẩu phục. Chẳng những được việc, còn được lọt vào mắt xanh mỹ nhân, chuyện tốt thế này người thường không làm được đâu."

Địch Quang Tự xấu hổ lắm, muốn cãi lại mà không được, chuyến này sợ bị trêu hết đời.

Vân Cẩn, Ôn Hoan, Lý Thừa Tu tới trước Thạch Bảo, ba người vây quanh hắn đánh giá, thi thoảng còn đấm lên người, kiểm tra hắn có chắc chắn không?

Thạch Bảo vốn cũng là người gan lớn chùm trời, vậy mà bị ba thiếu niên vây quanh như sói nhìn mồi, toàn thân sởn gai ốc.

Cho dù hắn muốn phản kháng, nhưng tay cầm chuôi đao không cách nào rút ra được."

"Tử Kỳ A Quả giết của ngươi hai lão đại, ta thấy một mình Thạch Bảo có thể thay cho hai tên đó đấy. Chưa nói hắn xuất thân phủ binh, có hắn làm lão đại, chỉ huy đại quân sẽ thuận tiện hơn nhiều." Địch Quang Tự chữa ngượng nói: Ba huynh đệ còn lại tất nhiên là rất hài lòng, huýt sáo một tiếng, người ẩn trong bóng đêm ào ào xông ra, dẫn người về doanh trại.

Còn lại một mình Tử Kỳ A Quả ngồi giữa ba đống lửa, chẳng mấy chốc lửa đã cháy hết, chỉ còn lại ba đống than lập lòe ánh chiếu liên khuông mặt biến đổi liên hồi của Tử Kỳ A Quả.

Khi trời sắp sáng, Tử Kỳ A Quả tìm tới nơi phụ nhân trẻ nhỏ ẩn nấp, thế nhưng nàng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, lòng sinh linh cảm không lành, nhưng nàng không vì thế mà vội vàng tiến vào nơi ẩn nấp kiểm tra, ngược lại leo lên thân cây, ẩn mình trong tán lá rậm rạp, nhắm mắt lại giương tai lên, không bỏ qua chút động tĩnh nào trong khu rừng.
Bình Luận (0)
Comment