Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1545 - Q7 - Chương 071: Làm Việc Phải Làm.

Q7 - Chương 071: Làm việc phải làm. Q7 - Chương 071: Làm việc phải làm.Q7 - Chương 071: Làm việc phải làm.

"Vừa rồi tựa hồ có người tới." Một cài đầu bên trên đội cả đống cỏ từ bụi cỏ nhô lên nói nhỏ:

"Không thấy, ngươi có nhầm không vậy, các ngươi thấy gì không?"

"Không thấy gì cả."

Lập tức trong bụi cỏ có người lần lượt đứng lên, trong vành mắt Tử Kỳ A Quả xuất hiện một đám người.

Tử Kỳ A Quả nhìn thấy đám người đó rời khỏi bụi cỏ, tụ tập lại một chỗ, sau đó yên tĩnh ngồi xuống, tựa hồ đang đợi ai đó.

Một người trông có vẻ rất quen mắt từ sâu trong rừng cây đi ra, xuất hiện trong nắng sớm, Tử Kỳ A Quả liên nhận ra, đây chính là cái tên đã cùng mình tranh đoạt báo ở Dạng Tị Xuyên.

Ánh sáng dần chiếu bụi cỏ, những thi thể phụ nhân trẻ nhỏ ngổn ngang khắp nơi dưới bụi cỏ rậm rạp lộ ra ngoài, Tử Kỳ A Quả bịt chặt lấy miệng ngăn mình phát ra tiếng khóc.

Bì La Các đứng dưới cây đại thụ, chẳng bận tâm tới đống thi thể mà ra lệnh cho một lão binh râu tóc hoa râm.

"Hôm nay tiếp tục thanh trừng tất cả người trong phạm vi hai mươi dặm, không để kẻ nào phát hiện sự tồn tại của chúng ta, đợi đám Ô Man và người Thoán đánh nhau tới lưỡng bại câu thương thì chúng ta ra tay."

Sau khi Bì La Các phát lệnh xong thì dẫn một đám người đi về phía đông, hắn muốn trực tiếp quan sát trận chiến.

Tử Kỳ A Quả như con nhện chầm chậm di chuyển qua các cành cây, thi thoảng có lá cây rơi xuống, nhưng mùa đông cây rụng lá là chuyện bình thường, không ai vì chuyện đó mà chú ý.

Sâu trong rừng Tử Kỳ A Quả nhìn thấy một tòa doanh trại cực lớn ... Sau khi đu người qua vách núi, Tử Kỳ A Quả liều mạng chạy về trại Thạch Bảo, nàng không có thời gian đau thương, vì trại này nằm trong phạm vi hai mươi dặm của Thạch Thành.

Trên đường Tử Kỳ A Quả đi qua không ít trại, nhưng những trại này không một bóng người, đến đàn lợn thích ủn ỉn dưới nắng cũng biệt tăm.

Trại không có lợn thì không có người sống, đó là chuyện thường tình ở tây nam.

Sợ hãi mỗi lúc một lớn, Tử Kỳ A Quả chạy mỗi lúc một nhanh, mặc phổi nàng đã đau nhói kim châm biểu thị phản đối nó vượt sức chịu đựng, nàng vẫn cứ cắm đầu chạy.

Trại Thạch Bảo nằm ở cuối con suối, nơi đó có tảng đá cực lớn, suối nước từ khe những tảng đá lớn chảy ra, hai mươi dặm đường, Tử Kỳ A Quả đi mất cả một ngày mới tới.

Khi nàng nằm sau tảng đá lén lút nhìn về trại, phát hiện trong trại toàn là người, nhưng nàng không biết bất kỳ ai trong đó, không có dấu vết chiến đấu, người nàng nhữn ra.

Tử Kỳ A Quả đang lo lắng cho tính mạng của cha mình thì sau một tảng đá có tiếng chim hót.

"Người Bạch Man tới rồi." Thoán Phúc mặc dù vai trái vẫn băng bó, nhưng nhìn sắc mặt thì không có gì đáng ngại lắm:"Chúng có vẻ ý đồ không tốt."

"Vâng, bọn họ không phải tới giúp chúng ta, mà muốn đợi cho người Ô Man và chúng ta đánh nhau tới lưỡng bại câu thương, chiếm cứ Thạch Thành."

"Thịnh La Bì không phải kẻ tử tế, con cứu người về rồi chứ?"

Tử Kỳ A Quả mắt đỏ hoe cúi gầm mặt lắc đầu:" Con hại chết họ rồi."

"Sao lại thế được."

"Con bắt cóc tên Địch Quang Tự kia, dùng hắn để đổi người, còn bảo Thạch Bảo thúc giấu họ đi, kết quả người Bạch Man tới, giết chết hết bọn họ."

Thoán Phúc đưa tay phải lên vuốt tóc Tử Kỳ A Quả, nhất thời không biết phải nói gì:" Đó là lỗi của đám Bạch Man, không phải của con, con cứu người không có gì là sai hết."

Tử Kỳ A Quả là nữ tử kiên cường, tự lau nước mắt hỏi:" A gia, người trong trại chạy hết rồi chứ ạ."

"Ừ." Thoán Phúc gật đầu:" Ta biết người Đường không dễ trêu chọc, bọn chúng nhất định sẽ tìm tới trại Thạch Bảo, cho nên sau khi tới trại thì bảo mọi người trốn vào rừng. Không ngờ tới đây không phải người Đường, mà là người Bạch Man."

Người Bạch Man lùng sục khắp trại không tìm thấy ai liền bỏ đi, Thoán Phúc dẫn Tử Kỳ A Quả men theo những khe đá tới một cái động rất lớn, ông ta không vào ngay phát ra tiếng chim kêu, tức thì trong lùm cây ở xa có tiếng chim đáp lại, đó là trạm canh ngầm của trại. Hai người tiếp tục đi vào, trong động có một con sông ngầm, sông này chảy tới đống đá lớn kia, sau đó lại chảy ra thành con suối nhỏ.

Đây là nơi ẩn thân cuối cùng của người trong trại Thạch Bảo, trong núi rừng, chuẩn bị trước một nơi ẩn thân thế này rất thường thấy.

Đi vào rất sâu trong trại mới thấy một đống lửa, đứng ngoài hàng sẽ không thấy ánh lửa hắt ra, mọi người tụ tập vào một chỗ ôm nhau, không ai nói gì cả.

Tử Kỳ A Quả chào hỏi một vòng rồi cùng Thoán Phúc trở về nhà của mình trong nhà, chỉ là gian phòng nhỏ, dựng sát vào vách đá.

"Chúng ta không thể làm gì được, dù là người Ô Man, người Thoán do Thoán Thăng dẫn dắt, hay người Bạch Man, số lượng của chúng quá đông. Nhân số của trại Thạch Bảo chỉ có hơn sáu trăm, phần đông còn là người già trẻ nhỏ, chúng ta không thể làm gì trong cuộc chiến này."

Tử Kỳ A Quả nằm trên giường trúc nhớ lại lời a gia nói, từ lúc nàng tham gia vào cuộc tranh đầu này, a gia bị thương, Thạch Bảo thúc bị người ta bắt, rồi bao nhiêu phụ nhân trẻ nhỏ bị chết, tất cả là tại nàng không tự lượng sức gia nhập vào cuộc chiến quá khả năng.

Chạy suốt cả một ngày, Tử Kỳ A Quả mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, tới khi trăng sáng chiếu vào trong động, nàng mở mắt bật dậy, cầm lấy đao và cung tên. "Con định đem tin người Bạch Man chuẩn bị đánh lén nói với người Đường kia à?" Giọng của Thoán Phúc từ sau rèm truyền ra:

"Trong ba thế lực, con thấy người Ôn Man do người Đường suất lĩnh là mạnh nhất, hơn nữa cũng là thế lực duy nhất còn có thể nói lý lẽ được, ít nhất họ không giết phụ nhân trẻ nhỏ."

"Ài, đừng vì thiếu niên người Đường kia tốt với con mà có ý nghĩ sai lầm, lần này người Bạch Man tới Thạch Thành cũng không phải là ít."

"Không phải ạ, con thấy họ mạnh nhất thật mà." Tử Kỳ A Quả buộc túi da lên người rồi như con ly miêu lớn êm ru rời khỏi hang động:

Nhìn nhìn bóng lưng nữ nhỉ đi xa, Thoán Phúc chỉ biết thở dài nằm trở lại giường, nữ nhi thấy phải đi làm chuyện nên làm, ông không cản, con người sống trên đời này, nếu không thể sống một cách thống khoái, chẳng thà chết đi.

Ít nhất Thoán Phúc nghĩ như thế.
Bình Luận (0)
Comment