Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1546 - Q7 - Chương 072: Ân Tình Quý Giá.

Q7 - Chương 072: Ân tình quý giá. Q7 - Chương 072: Ân tình quý giá.Q7 - Chương 072: Ân tình quý giá.

Dưới Thạch Thành, thây chất thành núi.

Hai bên lại lần nữa quyết chiến suốt một ngày bất phân thắng bại, sau khi tiếng tù và rút quân phía người Ô Man vang lên, người trên Thạch Thành lớn tiếng hò reo chửi rủa.

Lý Thừa Tu trở về cây đa lớn có chút bực bội:" Hôm nay chỉ thiếu một chút nữa thôi, nếu người Ô Man phía nam tấn công mạnh thêm một chút thì Thạch Thành bị phá rồi."

Vân Cẩn không quá chú ý, vẫn chỉ nhìn mô hình, tay chống cằm, tựa hồ đã giữ tư thế này lâu lắm rồi: "Chúng không tới thì chúng ta có phá được Thạch Thành cũng có mấy ý nghĩa đâu."

Lý Thừa Tu uống hết nước trong ống trúc, quệt mép nói:" Tính thời gian thì viện binh của người Bạch Man phải tới rồi mới đúng chứ."

Vân Cẩn chỉ phía đông mô hình, nơi đó có khu rừng rậm rạp, không có trại nào ở đó:" Nếu chúng tới, rất có thể đã nấp ở đấy."

Lý Thừa Tu ngồi xuống xem xét mô hình, qua một ngày đã có không ít biến hóa mới, thuận miệng hỏi:" Quang Tự thế nào, có ổn không?"

Vân Cẩn hơi lo lắng:" Chẳng biết nữa, từ lúc hắn về là suốt ngày bận rộn làm việc nọ việc kia, còn tích cực hơn thường ngày."

"Ta lo đầu óc của Quang Tự có vấn đề rồi."

Ôn Hoan mồ hôi đầm đìa đi tới cây đa lớn:" Có vấn đề rồi chứ còn gì nữa, đêm qua hắn đắp chăn cùng ta, còn ôm ta sờ mó lung tung. A Cẩn, hôm nay ta ngủ với ngươi, sợ nếu ngủ với hắn nữa thì sớm muộn cũng xảy ra vấn đề, thất tiết là chuyện nhỏ, sợ huynh đệ sau này khó nhìn mặt nhau."

Ba huynh đệ đang trêu chọc Địch Quang Tự, không ngờ Địch Quang Tự lại ôm tiểu mỹ nhân kia tới, làm cả ba trố mắt nhìn. Địch Quang Tự đuổi Vân Cẩn ra khỏi thảm lông cừu, đặt Tử Kỳ A Quỷ yếu ớt tới người ta thương xót nằm xuống, lấy bình nước trên bàn, rót vào miệng nàng như tưới hoa.

Tử Kỳ A Quả uống ừng ực rồi sặc ho liền mấy tràng, dù người còn bơ phờ vẫn cố gượng dậy chỉ về khu rừng rậm phía đông:" Có rất nhiều người Bạch Man nấp trong đó, chúng giết hết những phụ nhân trẻ nhỏ đáng thương kia rồi.

Lý Thừa Tu và Vân Cẩn trao đổi ánh mắt sau đó đứng dậy rời đi.

Vân Cẩn trang trọng thi lễ với Tử Kỳ A Quả:" Tin tức của tiểu nương tử tới đúng lúc lắm, nếu muộn hơn, bọn ta rất có thể toàn quân bị diệt rồi."

Ôn Hoan cũng vội vàng đứng lên:" Ta phải sớm chuẩn bị mới được, giờ chúng ta không phải chỉ đề phòng Thạch Thành nữa, còn phải phòng Bạch Man đánh úp."

Tiếp đó Vân Cẩn cũng mặt đầy lo lắng rời đi, không biết an bài chuyện gì.

Tử Kỳ A Quả vén tóc bết trên mặt, cười với Địch Quang Tự:" Coi như ta trả lại ân tình cho ngươi rồi nhé."

Địch Quang Tự trước tiên hồ nghi nhìn về phía Vân Cẩn rời đi, sau đó mới nói với Tử Kỳ A Quả nằm trên thảm:" Trả được rồi, cô đi đường xa như thế tới báo tin, nhất định là mệt lắm rồi, ngủ cho khỏe đi, ta bảo Thạch Bảo tới trông chừng cô, đợi cô tỉnh dậy sẽ có món ngon cho cô ăn."

Khi Thạch Bảo tới thì Tử Kỳ A Quả đã ngủ say rồi, mặt nàng được Địch Quang Tự lau sạch, một nữ tử cả ngày trời chạy hết nơi này tới nơi kia hơn sáu mươi dặm, chưa nói tin tức giá trị thế nào, tình nghĩa này đã vô cùng đáng quý rồi.

Địch Quang Tự cởi chiếc giày đã rách tả tơi trên chân Tử Kỳ A Quả, dùng nước ấm giúp nữ tử quật cường này rửa chân, nhìn bàn chân nàng phồng rộp, lòng có chút phiền não.

Chọc thủng chỗ rộm, lại dùng vải mềm quấn đôi bàn chân nhỏ nhắn của nàng, Địch Quang Tự dặn dò Thạch Bảo trông coi cho tốt, vừa mới đứng dậy thì nhận ra Tử Kỳ A Quả dù đã ngủ say vẫn nắm chặt góc áo hắn.

Địch Quang Tự không muốn làm nàng thức giấc nên cắt góc áo, đi tìm ba người Vân Cẩn.

Ở một nơi kín đáo, Địch Quang Tự tìm được ba người huynh đệ đang nấu canh thịt dê, nào giống người vội vàng đi đối phó với địch.

Ôn Hoan lên tiếng trêu chọc:" Còn tưởng ngươi có tình uống nước cũng no."

Địch Quang Tự trịnh trọng chắp tay:" Đa tạ hạ thủ lưu tình."

Vân Cẩn bẻ vụn bánh nướng khô như đá vào nồi canh, chỉ nói:" Ân tình hiếm có, bọn ta tất nhiên trân trọng."

Lý Thừa Tu cười ha hả vỗ vai Ôn Hoan:" Tối nay Quang Tự có mỹ nhân ngủ cùng, ngươi không cần buộc chặt đai lưng để ngủ nữa."

Ôn Hoàn cười gập người:" Đều là huynh đệ cả, nếu hắn có cái khẩu vị đó, ta chiều ý cũng có sao, chẳng qua là sợ sư phụ đánh chết cả hai mới đề phòng."

Địch Quang Tự nhìn Ôn Hoan hồ lâu thở dài:" Giờ ta biết vì sao ngươi không gặp được mỹ nhân rồi."

Sau một trận mưa xuân, trên triền núi men theo hai bên sông, tùng bách lại lần nữa bị nhuộm thành một xanh, lòng song nước chảy reo vui. Cái trại nhỏ bên sông rộn ràng náo nhiệt, đâu đâu cũng người đông nhung nhúc, đa phần là phụ nhân. Khuôn mặt ai nấy bừng bừng niềm vui, thi thoảng dừng chân ở sặp bày vải vóc, bông , đổ sắt, đồ mây, cứ ngẩng đầu lên là lại nhìn thấy một khuôn mặt vui vẻ.

Hôm nay là buổi họp chợ đầu tiên kể từ khi những chiếc trại mới được lập nên, từ ba ngày trước đã có những ky sĩ cưỡi ngựa đi thông báo khắp các trại rồi.

Vì tất cả trại đều được xây bên con đường lớn bằng phẳng, đi lại rất thuận tiền, trước kia hai trại cách nhau mười dặm có khi phải đi cả ngày, giờ cách nhau hai mươi dặm cũng có thể đi lại trong ngày, dù về muộn một chút không sao, dọc đường thường có ky sĩ qua lại tuần tra cả ngày, rất yên tâm, không sợ dã thú.

Trung quân của Vân Sơ cũng đang đóng ở gần đó, song Lý Tư ưa náo nhiệt lại không tới góp vui, mà dẫn một đám phụ nhân vào rừng.

Chưa cần đợi tới tiếng sấm kinh trập vang lên, đám sâu bọ trong rừng rậm tây nam đã ào ạt từ dưới đống lá cây khô mục nát, trong khe đá, hốc cây chui ra. Chủ yếu vì mùa xuân năm nay tới sớm hơn mọi năm.

Lý Tư trên đầu đội màn che, tay đeo găng, chân đi giày ống cao, còn cầm một cái kìm sắt bắt được con rết dài gần một thước trong khe đá.

Con rết quấn chặt lấy kìm sắt, hai cái xúc tua đen phát bóng cắn vào kìm sắt, vô số chân cuộn thân thể lại thành quả cầu bông.

Lý Tư gắp con rết thả vào túi da có lỗ thông khí, sắn tay áo lên lau mặt, nàng không muốn đi lên nữa, phàm nơi nào có loại rết lớn chân đỏ này thì tám phần là phía trước có thi thể động vật lớn ... Đương nhiên người cũng tính là một loại động vật lớn.

Nàng không thích thi thể thối rữa, nhưng những phụ nhân Ô Man được nàng mời tới để bắt rắn, rết, nhện thì lại chẳng ngại gì, một con rết lớn đổi được một cân lương thực cơ mà.

Hôm nay Lý Tư bắt được rất nhiều rết lớn, nàng đem về doanh trại, những con rết độc nhất nàng dùng que trúng ghim đầu chúng, rửa sạch, đợi phơi khô rồi sẽ là loại thuốc cực tốt. Ở Trường An có nhiều người bị phong hàn thấp khớp, lão thần tiên cần thứ này trị bệnh.

Còn những con còn lại sẽ cho đầu chúng vào nước ấm để chúng nhả độc, sau đó lột vỏ rang lên cho a gia nhắm rượu, đây là món ngon hiếm có.
Bình Luận (0)
Comment