Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1547 - Q7 - Chương 073: Lòng Tham Lớn Dân.

Q7 - Chương 073: Lòng tham lớn dân. Q7 - Chương 073: Lòng tham lớn dân.Q7 - Chương 073: Lòng tham lớn dân.

Khi trở về tới lều soái Lý Tư phát hiện ra có rất nhiều người lạ mặt, hình như là người Đường, đi vào trong thấy Lâu Sư Đức thì lập tức chất vấn:" Thứ ta muốn đâu?"

Lâu Sư Đức đứng dậy thì lễ trước sau đó mới trả lời:" Thái tử điện hạ không cho ạ."

Vân Sơ thấy Lý Tư còn định gây khó dễ cho Lâu Sư Đức thì khẽ ho một tiếng, Lý Tư làu bàu cái gì đó người khác nghe không hiểu, song vẫn ngoan ngoãn rời lều.

Thoát được cô công chúa không dễ đối phó này, Lâu Sư Đức thi lễ với Vân Sơ:" May nhờ quân hầu."

Vân Sơ bình thản:" Do con trẻ nghe lời thôi."

"Quân hầu gươm không dính mà tiến quân nghìn dặm, bệ hạ và thái tử tán thưởng vô cùng." Lâu Sư Đức nhiệt tình nói:

Vân Sơ lại tỏ ra lãnh đạm:" Người mắng chửi ta bại gia tử cũng nhiều lắm."

"Quân hầu cần gì so đó với kẻ ngốc."

"Khỏi cần nịnh bợ ta, ngươi đã tới đây rồi thì tranh thủ làm việc đi, nhân lúc hiện giờ thiện cảm của người tây nam với Đại Đường ta không ngừng tăng cao, an bài quan viên vào vị trí. Nên nhớ, chức trách của các ngươi trong ba năm tới là vỗ về, hỗ trợ và phục vụ, thế nên đừng đưa những kẻ tham tiền tới. Những kẻ tham lam hại dân, ta thấy kẻ nào là giết kẻ đó, tới khi đấy đừng trách ta không dạy đã giết."

Lâu Sư Đức nghe mà sởn gai ốc, vị này nói là làm, không đùa được, quyền lực của y sớm vượt qua thân phận, chức trách rồi, đây không phải là chuyện tốt, nhưng lúc này hắn không dại gì trái ý Vân Sơ:" Lần này hạ quan còn đưa tới không ít dân phu, xin nghe quân hầu an bài."

Vân Sơ uống một ngụm trà:" Bản soái xuất chinh chưa bao giờ mang theo dân phu. Thông thường dân phu theo quân thì thời hạn là hai năm, bản soái không cần họ lên chiến trường, chỉ cần họ ở lại đây bảo vệ phụ nhân trẻ nhỏ hai năm. Đám tráng đinh ở đây đi tạo phản cả rồi, có nhiều việc cần nam nhân làm, đợi hai năm nữa trẻ nhỏ nơi này lớn lên, khi đó dân phu muốn về thì về, không muốn về thì ở lại đây cũng không phải là không được."

Lâu Sư Đức cân nhắc rồi nói:" Về quy củ mà nói thì có thể được, có điều như thế, đại soái có nguyện hỗ trợ hạ quan một ít quan bình rượu không?"

"Quan bình rượu là cái gì?"

"Thân mang bình rượu, lòng mang bách tính, bình nước bền lâu dài, bách tính cuộc sống tốt."

Vân Sơ nhìn thẳng Lâu Sư Đức chằm chằm:" Ngươi có ý gì?"

Lâu Sư Đức cũng nhìn vào mắt Vân Sơ, thong thả nói:" Trong quan lại Đại Đường, không biết từ khi nào xuất hiện một đám quan viên thân mang bình rượu bạc, ai ai cũng là quan viên tài giỏi, hơn nữa hiểu cách chăn dân, hành sự không câu nệ, có hiềm nghi phóng túng. Thế nhưng danh tiếng những người này trong bách tính cực tốt, mỗ gia từng kiểm tra sáu người, sáu người này có chùng lý lịch - Từng làm quan ở Trường An."

Vân Sơ nhếch môi cười:" Cái gì mà quan bình rượu, cái gì mà xuất thân Trường An, bọn họ đều là quan viên của bệ hạ, ngươi muốn dùng ai thì đi hỏi lại bộ, không phải hỏi ta."

"Tây nam là mảnh đất mới của Đại Đường, với bản lĩnh của đám quan viên đó, tới đây rất thích hợp."

"Đây là chủ trương của ai, bệ hạ hay thái tử?"

Lâu Sư Đức chắp tay khắc định chắc nịch:" Là của hạ quan."

Vân Sơ ồ một tiếng, thấy chuyện này thú vị hơn rồi:" Ngươi muốn chết sao?"

Lâu Sư Đức ghé mặt tới gân Vân Sơ, nói nhỏ:" Đại soái nghĩ hạ quan sợ chết sao?"

"Ngươi có chắc mình khống chế được những người đó chứ?"

"Nhất định được."

"Ngươi tự cao quá rồi đấy."

"Nói vậy là đại soái đồng ý rồi." Vân Sơ gật đầu, giọng thoải mái trở lại:" Bọn họ vốn là quan viên Đại Đường, chỉ cần triều đình cần, không phải hỏi ta."

Vừa tiễn Lâu Sư Đức đi thì Lý Tư vào, tới bân cạnh Vân Sơ, dựa người vào y, mắt nhìn ra ngoài:" A gia, tên Lâu Sư Đức đó làm gì mà lén lén lút lút thấy ghét thế?"

Người ta nổi danh là vị quân tử, hành sự đường đường, con bé này không vừa mắt ai là điên đảo thị phi, chẳng bận tâm đúng sai, Vân Sơ xoa đầu Lý Tư:" Thái tử ca ca của con bắt đầu huấn luyện thủ hạ rồi, tên Lâu Sư Đức này vì tranh đấu với Trương Giản Chỉ mà tới mượn lực lượng của ta. Điều này chứng tỏ quyền thế của ca ca con đang tăng lên, bên ngoài hắn không còn đối thủ nữa, nên thuộc hạ tranh đấu với nhau, chưa nắm quyền quản lý Thục còn nhòm ngó tới tây nam."

Lý Tư hừ mũi:" Kệ hắn, từ nhỏ hắn đã không chịu nghe lời tử tế của người khác, cứ như gì hắn cũng hiểu vậy, mấy năm qua cái mặt ngày một đáng ghét."

"A gia, đám Mỹ Ngọc Nhi đã hạ được Thạch Thành chưa?”

Vân Sơ lắc đầu:" Chưa, nghe nói là vì muốn tụ tập nhiều người hơn, không muốn hạ Thạch Thành ngay, còn muốn xem có cơ hội đánh viện binh không?"

Lý Tư dậm chân sốt ruột:" Hả, sao vẫn chưa đánh xong, a gia cấp cho đệ ấy một trăm trọng ky mà."

Vân Sơ bật cười:" Từ khi nào mà ky binh lại dùng để công thành thế?"

Lý Tư thở dài:" Cũng phải đánh không được đối phương, trọng ky có thể mở đường sống mà chạy."

"Đúng thế, đúng thết" Vân Sơ ậm ừ phụ họa, nói chuyện quân sự với đứa bé này thì không phải nó ngốc mà là mình ngốc:

Mưa xuân lưa thưa đã bao phủ toàn bộ núi rừng tây nam, nhưng chút nước đó chẳng đủ dập tắt chiến hòa công thành.

Hôm nay công thành chiến đã tới ngày thứ sáu, bất kể là người Ô Man hay Thoán thị đều có thể nói là tổn thất nặng nề.

Người Ô Man đã đào hào tới dưới chân tường Thạch Thành rồi, Thoán Thăng đặt chum lớn dưới đất, nghe thấy toàn những tiếng đục đá keng keng, chỉ cần đàm người Ô Man như chuột này đào vào thành, Thạch Thành coi như bị phá.

Vì thế Thoán Thăng lần đầu tiên phái người rời thành tác chiến.

Huyết chiến trong mưa xuân kéo dài từ sáng cho tới tối, Vân Cân đứng dưới cây đá lớn xem suốt một ngày.

Đánh cho tới giờ hắn đã biết cách điều khiển người Ô Man tác chiến rồi, người Ô Man do Thạch Bảo suất lĩnh thậm chí tạo thành ưu thế áp đảo ở vị trí cục bộ.

Nhờ đó Vân Cẩn nhận ra quân tốt của Thoán thị không thiện chiến bằng người Ô Man.

Khi trời sắp tối, Thoán Thăng rời thành tác chiến không đạt được mục đích phá hoại hầm hào ngoài thành, bỏ lại hai nghìn cỗ thi thể, miễn cưỡng lui khỏi chiến trường.
Bình Luận (0)
Comment