Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1548 - Q7 - Chương 074: Ngu Xuẩn Không Phân Biệt Chủng Tộc.

Q7 - Chương 074: Ngu xuẩn không phân biệt chủng tộc. Q7 - Chương 074: Ngu xuẩn không phân biệt chủng tộc.Q7 - Chương 074: Ngu xuẩn không phân biệt chủng tộc.

"Ta đoán khi thành bị phá, chúng ta rơi vào cuộc khổ chiến đường phố là lúc Bì La Các đột kích ở phía sau, hoặc hắn sẽ tấn công ngay tích tắc trước khi phá thành, vì đó là lúc chúng ta vừa dốc hết sức, ắt mỏi mệt nhất." Lý Thừa Tu che ô, hắn không muốn đứng dưới cái cây lớn giữa ngày mưa, tránh bị sét đánh:

Vân Cẩn thì chẳng bận tâm, hắn cây đa xum xuê này là cái ô tốt nhất rồi:" Tên ngu xuẩn đó nghĩ mình nấp kỹ lắm, Thoán Thăng sắp toi đời rồi mà viện binh hắn còn muốn tọa sơn quan hổ đầu, thật không hiểu nổi suy tính của hắn."

Địch Quang Tự cũng rời xa cây đa, trên mô đất cao này có duy nhất một cây đa cao như thế, khi sét đánh xuống nhất định nhằm vào nó.

Tử Kỳ A Quả thấy Địch Quang Tự thà đứng dưới mưa còn hơn là vào dưới cây tranh mưa, hỏi:" Vì sao không vào?"

Ôn Hoan cũng đang đứng dưới mưa nói:" Sợ bị sét đánh."

Tử Kỳ A Quả gãi đầu không hiểu:" Nghe nói cái cây này hàng trăm năm rồi, ngươi xem nó bị sét đánh bao giờ chưa? Với lại đã tới kinh chập đâu, sấm còn không nghe thấy, lấy đâu ra sét."

Địch Quang Tự rất kiên định:" Đứng dưới mưa cùng lắm bị ướt, đứng dưới cây dễ bị sét đánh, cái trước chịu được, cái sau không chịu được."

Tử Kỳ A Quả chỉ Vân Cẩn:" Sao hắn không sợ?"

Địch Quang Tự chỉ chỉ lên trời:" Không so được, a tổ của hắn có quan hệ với bên trên đó."

Ôn Hoan đứng ngoài mưa nói chuyện với Vân Cẩn:" Thoán Thăng không đánh nổi nữa đâu, thế nào hắn cũng phái sứ giả ra đàm phán với chúng ta, ta đề xuất 50 vạn cân lương thực."

Tử Kỳ A Quả tròn mắt:" Hắn làm sao chịu cho các ngươi nhiều lương thực như thế?" Địch Quang Tự giải thích cho nàng:" Hắn cần thêm thời gian để đợi viện quân, nếu hắn cho rằng chỉ cần kéo dài thêm một hai ngày thì viện quân sẽ tới, như vậy là lãi rồi."

Tử Kỳ A Quả càng thấy khó hiểu hơn:" Các ngươi sắp thắng rồi, vào thành lấy lương thực là được, tội gì phải ngừng đánh."

Vân Cẩn đưa tay lên búng cái chuông ở tai kêu leng keng, mỉm cười nói:" Vì bọn ta là người Ô Man ngu xuẩn."

Từ Kỳ A Quả thở dài:" Đúng thế thật, đáng tiếc hắn không biết chỉ huy người Ô Man lại là người Đường các ngươi."

Địch Quang Tự xua tay:" Không phải thế đâu, sư phụ ta dạy, ngu xuẩn không phân biệt chủng tộc, thông minh cũng như thế. Chẳng qua là bọn họ sống ở trong rừng rất nhiều năm, không biết thế giới bên ngoài đã thay đổi rất lớn, khi gặp chuyện, biện pháp giải quyết của họ chỉ là những kinh nghiệm có được trong rừng."

"Khi gặp vấn đề mới, họ không biết phải ứng phó ra sao, chỉ dùng cách cũ, hiển nhiên không phù hợp, người ta mới nghĩ họ ngu xuẩn."

"Người Thoán, người Bạch Man sở dĩ tương đối giàu có ở tây nam, hơn nữa luôn chèn ép người Ô Man, đó là vì nhờ giao thiệp tương đối mật thiết với người Đường, cũng phải chịu nhiều thiệt thòi mới thông minh hơn."

"Sau khi các ngươi thông minh hơn thì lập tức lại trấn áp, bóc lột, thậm chí đồ sát người Ô Man không thương tiếc, nên bây giờ tới lượt người Ô Man trở nên thông minh hơn rồi."

"Khu, khụ, khụ!" Ôn Hoan ho một tràng:" Địch sư đệ, không nhất định phải đem gia học nói hết ra như thế chứ?"

Mấy ngày tiếp xúc Tử Kỳ A Quả hiểu qua về tính tình những người này rồi, không để ý tới lời Ôn Hoan, mà ngẫm nghĩ điều hắn nói, nhận ra lời hắn nói cũng không sai.

Như Thoán thị bọn họ bao năm qua mở rộng không ít, nhiều trại xung quanh đây trước kia vốn của người Ô Man, bọn họ giết người Ô Man, đuổi bọn họ đi, nàng từng nghe nhiều câu chuyện về anh hùng Thoán thị, hôm nay nàng mới thực sự hiểu, đó đều là kẻ giết người. Nhưng nàng là người Thoán, với nàng họ không sai.

"Nếu họ không học được thì sao?"

Địch Quang Tự trả lời:" Từ thời Hoàng Đế tới nay đã có bao nhiêu dân tộc từng hùng mạnh đã biến mất, ngay cả người Đường bọn ta cách đây chưa lâu cũng từng đối diện với sự tận diệt, bọn ta đã học được bài học và vươn lên. Nếu người Ô Man không học được tiến bộ, bọn họ sớm muộn cũng bị các tộc khác tiêu diệt mà thôi."

"So ra bọn ta đối xử với họ đã tử tế lắm rồi."

Nói tới đó hắn chỉ Tra Hắc đang quát tháo đám người Ô Man:" Đó là một người Ô Man rất thông minh, nếu hắn là thủ lĩnh người Ô Man, sau này các ngươi đừng mong nô dịch, mua bán, tàn sát người Ô Man nữa."

"Sự thông minh đó rồi sẽ truyền thừa đời đời, trở thành ký ức tập thể của cả chủng tộc."

Tử Kỳ A Quả nghe vậy thì mặt trắng bệch, nếu người Ô Man trở nên cường đại, chắc chắn sẽ báo thù người Thoán, người Bạch Man.

Đúng lúc này phía cổng thành mở ra, người Ô Man xung quanh đứng dậy hò hét, chuẩn bị tác chiến, nhưng đối phương không phải muốn chiến đấu, chỉ có chừng một chục ky sĩ, xem ra đám người Đường đó nói đúng rồi, trong thành đã muốn đàm phán.

Tử Kỳ A Quả không rời đi, nàng nấp trong góc quan sát, nàng nhìn sứ giả của Thoán Thăng cùng đám Thạch Bảo, Tra Hắc tranh luận, nhìn sứ giả không ngừng nâng cao số lượng lương thực, nhìn sứ giả đồng ý hôm nay cấp 20 vạn cân lương thực, mai cấp 20 vạn cân lương thực, ngày kia cấp 10 vạn cân lương thực, đổi lại lời hứa người Ô Man sẽ không tấn công Thạch Thành nữa.

Nếu là trước cuộc nói chuyện hôm nay, Tử Kỳ A Quả sẽ tức giận nhảy ra chửi mắng hắn ngu xuẩn, bây giờ nàng chỉ muốn khóc, Thoán thị hết rồi, đám người này nhìn thấu đường đi nước bước của họ.

Tối hôm đó người Ô Man được ăn cơm gạo trắng mà nhiều người trong bọn họ chưa từng ăn trong đời.

Sáng ngày hôm sau người Ô Man bắt đầu ở dưới thành la hát đe dọa, bọn họ muốn 30 vạn cân gạo còn lại kia, không cho là công thành

"Mùi vị gạo ở tây nam này ngon thật đấy, dù không có thức ăn, ăn cơm gạo trắng thôi cũng đã ngon rồi" Ôn Hoan ăn hết một bát cơm xong vẫn còn thòm thèm:

Vân Cẩn gắp một hạt gạo lên, vừa mầy vừa bóng, màu sắc của nó nói chinh xác là hơi xanh:" Loại gạo này ngòn ngọt, nhai lâu còn thấy thơm, thực sự là thứ gạo hiếm có Mẫu thân, Vân Na cô cô, Vân Cẩm, Tư Tư đều thích gạo, thế nào cũng thích loại gạo này"

Tử Kỳ A Quả thì cầm bát cơm hồi lâu chưa ăn:" Từ khi rải hạt giống xuống, ban ngày phải đề phòng chim chóc, ban đêm phải phòng bị dã thú tái làm hại mạ non. Phải ngày ngày trông coi nước, nước ít phải đưa nước từ lưng núi tới, nước niều phải tháo bớt. Có sâu thì phải bắt sâu, có cỏa phải nhổ cỏ'.

"Gặp phải mưa to, gặp phải hạn hán đều mất trắng, gặp phải dã thú rời núi cũng tương tự."

"Cứ vất vả như thế tận trăm ngày thì gạo mới chín, sơn dân đi cắt bông lúa, một mảnh ruộng sản lượng chưa tới 200 cân, họ còn chẳng nỡ ăn, các ngươi lại liền một lúc lấy đi 50 vạn cân."
Bình Luận (0)
Comment