Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1549 - Q7 - Chương 076: Chiến Đấu Vì Hi Vọng.

Q7 - Chương 076: Chiến đấu vì hi vọng. Q7 - Chương 076: Chiến đấu vì hi vọng.Q7 - Chương 076: Chiến đấu vì hi vọng.

Ôn Hoan nghe Tử Kỳ A Quả kể khó khăn thế nào mới trồng ra được hạt gạo, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:" Vì sao họ không đào ao nước ở trên cao, như vậy không cần lo hạn hán nữa. Nếu làm kênh thoát nước tốt, cũng không cần lo mưa quá nhiều. Khi lúa chín thì tổ chức nhân thủ canh ruộng, chẳng lẽ không giết nổi dã thú sao?"

"Một mảnh ruộng 200 cân gạo đúng là không nhiều. Vì sao không ươm mạ trước rồi mới mang ra cắm xuống ruộng? Bọn họ không biết làm thế cây sẽ mọc tốt hơn sao?"

"Hoa màu muốn tốt tươi, đều dựa vào phân cả, không phải là họ gieo mầm xong là kệ chúng mọc đấy chứ?"

"Rõ ràng có thể bỏ thêm công sức chăm sóc ruộng, vậy mà không dùng, bảo sao một mảnh ruộng chỉ có 200 cân gạo."

Tử Kỳ A Quả ngực phập phồng, tức giận nhìn Ôn Hoan.

"A nghĩ ngươi hiểu nhầm ý của A Quả rồi." Lý Thừa Tu lên tiếng:" Làm ruộng không phải là chuyện nhẹ nhàng, sơn dân tây nam hay nông phu Đại Đường cũng đều như thế cả. Có điều đã là đạo mưu sinh thì không nên oán trách gì."

"Thời gian trước chẳng phải Tư Tư tỷ tới Cẩm Quan Thành, sau đó gặp được thợ sào tơ viết một bài thơ làm người ta đau lòng sao? Cuộc sống là vậy đó."

"Nhưng lời A Hoan cũng đúng, thay vì than vãn bách tính mưu sinh gian nan, chẳng bằng tìm biện pháp giải quyết."

Vân Cẩn nói với Tử Kỳ A Quả:" Sau khi phá Thạch Thành, cô sẽ có rất nhiều phụ nhân trẻ nhỏ, cô sẽ gánh vác cuộc sống sau này của họ. Cho nên thân là lãnh đạo, cô nên nghĩ biện pháp nhiều hơn, bớt than vãn đi."

"Phải tích cực tổ chức bọn họ sản xuất, nhanh chóng giúp thương nghiệp ở Thạch Thành phồn vinh trở lại."

Tử Kỳ A Quả hoang mang nhìn Địch Quang Tự, sao đột nhiên mình lại thành thủ lĩnh đám người gì đó, với lại nàng chỉ chẳng có gì, làm sao giúp họ. Địch Quang Tự giải thích:" Đừng lo, chỉ cần trấn an những phụ nhân trẻ nhỏ nơi này, dẫn dắt bọn họ qua được ngày tháng gian nan, chừng một tháng nữa sẽ có lượng lớn quân Đường tới đây, xây cầu lập trại, phân phát lương thực. Sau này xung quanh đây sẽ có phủ binh Đại Đường, dù là kẻ ác hay dã thú cũng không thể hại họ."

Tử Kỳ A Quả càng nghe càng thấy đầu óc hỗn loạn, thậm chí nàng còn nghĩ, nàng hiểu sai ý bọn họ rồi không?

Sau đó người Ô Man không nhận được ba mươi vạn cân gạo như đã hứa, thế là chiến hỏa lại bùng lên.

Người Ô Man ở đông môn tấn công mãnh liệt, tường thành cao lớn của Thạch Thành xuất hiện rất nhiều vết nứt, chỉ cần cố thêm một chút là tường sẽ sụp đổ.

Chiến sự ở đông môn đang diễn ra rất mãnh liệt, thế nhưng đội quân chiến lực mạnh nhất do Thạch Bảo chỉ huy lại không ở đó.

Hắn ở phía tây.

Thế công ba phía đông, nam, bắc đều dữ dội, duy chỉ có phía tây vì toàn đầm lấy, đường đi rất nhỏ, cho nên lực lượng người Thoán phía này đã rút đi gần hết.

Ôn Hoan thời gian qua đã dựng xong cầu trúc ở dưới nước, nói với Thạch Bảo:" Ta biết ngươi muốn làm anh hùng, hôm nay cho ngươi cơ hội làm anh hùng. Nếu ngươi có thể dẫn người đánh vào thành trước các hướng khác, toàn bộ phụ nhân trẻ nhỏ trong thành sẽ giao cho ngươi."

Thạch Bảo còn chưa nói thì Tử Kỳ A Quả ra điều kiện:" Vậy các ngươi phải cho phép ta dẫn họ về trại Thạch Bảo, sau này trại Thạch Bảo sẽ thành trại lớn."

Ôn Hoan đồng ý:" Chỉ cần bọn họ chịu thì các ngươi có thể dẫn họ đi."

Thạch Bảo không nói nhiều, nhìn Tử Kỳ A Quả.

Tử Kỳ A Quả kiên định nói:" Thạch Bảo thúc không cân nương tay nữa, làm trại Thạch Bảo lớn mạnh mới là mục đích của chúng ta."

Ôn Hoan tò mò:" Cô thay đổi thật nhanh, chẳng phải cô là người Thoán sao?"

Tử Kỳ A Quả lắc đầu:" Ta không phải người Thoán, ta cũng không biết mình là người gì, a gia ta cứu ta từ trong hang báo, ngươi có thể nói ta là người tây nam."

"Người Đường các ngươi chẳng phải người tốt, người Thoán không phải người tốt, người Bạch Man cũng không phải người tốt, những phụ nhân trẻ nhỏ đó tới trại Thạch Bảo mới có thể sống sót được."

"Nếu ngươi muốn liệt ta vào loại người gì, Tử Kỳ A Quả ta chỉ có thể là người trại Thạch Bảo."

Ôn Hoan nhìn Tử Kỳ A Quả một lúc rồi gật đầu, cô gái này rất kiên cường mạnh mẽ:" Được, nơi này giao cho Thạch Bảo và cô đầy, một tuần hương nữa ba mặt kia sẽ đồng loạt phát động tấn công, có thành hay không phải xem các cô rồi."

Tử Kỳ A Quả nói lớn:" Ta hi vọng các ngươi sẽ tuân thủ lời hứa."

"Ai thích trại Thạch Bảo thì các ngươi có thể giữ lại, ai không thích thì ta hi vọng các ngươi để họ tự do ra đi."

"Quân tử nhất ngôn."

"Tứ mã nan truy." Ôn Hoan vẫy tay bỏ đi:

Tử Kỳ A Quả nắm chặt cung trong tay, quan sát cầu trúc dưới nước:" Thạch Bảo thúc, thúc dẫn người công thành, cháu ở dưới yểm hộ thúc."

"Lần này trại Thạch Bảo chúng ta không còn thiếu phụ nhân trẻ nhỏ nữa rồi, trại của chúng ta sẽ thành trại lớn nhất trong chu vi trăm dặm quanh đây." Thạch Bảo hưng phấn quay trở lại đội ngũ, bắt đầu phân chia người của trại Thạch Bảo ra chỉ huy người Ô Man:

Hương giờ cháy hết, ba phương hướng vang lên tiếng trống uỳnh uỳnh, đó là trống đồng mà người Ô Man thường dùng, tổ tiên họ năm xưa từng dùng âm thanh do trống đồng phát ra để xua đuổi dã thú, cúng tế thần linh, bây giờ tiếng trống này dùng để phát động chiến tranh.

Gió thổi rơi đốm lửa cuối cùng trên hương giờ, Thạch Bảo giơ thang trúc la hét tiến vào đầm lầy, sau lưng hắn là vô số người Ô Man.

Tử Kỳ A Quả vén váy lên, lộ ra đôi chân trắng trẻo, dũng dũng mãnh tiến tới, nàng thậm chí không nhìn cầu trúc dưới dân, đôi mắt to nhìn chằm chằm tường thành, phái phá thành, trại Thạch Bảo phải lớn mạnh, người tây nam mới có hi vọng.

"Mỹ nhân của ngươi đang leo tường thành đấy." Ôn Hoan tốt bụng báo tin:

Địch Quang Tự tiếp tục mặc giáp, bình thản đáp:" Nàng đang chiến đấu vì hi vọng của mình, có gì lạ đâu."

"Nếu khi leo thành bị nước phân dội từ đầu tới chân thì sao?"

"Tắm rửa sạch sẽ nàng vẫn là mỹ nhân."

"Tới khi các ngươi hôn nhau, ngươi đột nhiên nhớ tới miệng nàng từng dính nước phân thì ngươi có tiếp tục không?"

Địch Quang Tự không trả lời, đeo bốn thanh đoản mâu lên lưng rồi vội vàng rời đi trong tiếng cười của Ôn Hoan.

Ôn Hoan cũng mặc áo giáp da lên, nai nịt gọn gàn, sửa soạn vũ khí đầy đủ rồi cũng theo Địch Quang Tự bước vào chiến trường.

Khi bọn họ tới con dốc thoải phía đông, trên dốc đã tụ tập rất nhiều hoàn khố của doanh hoàn khố rồi, ai nấy mặc giáp cầm vũ khí, vẻ mặt kích động, đón đợi trận đánh quyết định.
Bình Luận (0)
Comment