Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1550 - Q7 - Chương 076: Chiến Tranh Kiểu Người Đường.

Q7 - Chương 076: Chiến tranh kiểu người Đường. Q7 - Chương 076: Chiến tranh kiểu người Đường.Q7 - Chương 076: Chiến tranh kiểu người Đường.

Lý Thừa Tu tay cầm một thanh hoành đao, vẻ mặt nghiêm túc, gõ lên đầu mỗi tên hoàn khố, hô hào:" Ta biết gân đây tâm tình của các huynh đệ đều không tốt, ta cũng biết nguyên nhân, đó là vì không lấy được quân công mà mọi người kỳ vọng."

"Nhưng ngày hôm nay khác, trong khu rừng phía đông, có một vạn Bạch Man từng giết giáp sĩ Đại Đường ta đang ẩn nấp, giết bọn chúng sẽ được quân công."

"Bây giờ quân công đang trên đường tới đây, một khi chúng rời rừng, các huynh đệ mai phục trong rừng sẽ đốt rừng, cắt đứt đường lui của bọn chúng."

"Triền dốc hai trăm trượng này chính là nơi tốt nhất để chúng ta lấy quân công."

"Đừng nóng vội, đừng xung phong bừa bãi, giữ vững đội hình, hỗ trợ lẫn nhau, quân công lớn hơn nữa đang ở phía sau, sào huyệt của Thịnh La Bì đang ở phía sau, đứng để ngã xuống ở nơi này."

"Hôm nay chúng ta phục thù cho Đại Đường!"

"Đúng, phục thù!" Đám hoàn khố giơ đao la hét, bọn họ kìm nén đủ rồi:

Mặc dù Vân Cẩn thấy dùng tới doanh hoàn khố lúc này vẫn còn sớm, chỉ cần lấy 3000 tinh nhuệ của người Ô Man ra dùng là đủ, nhưng không cách nào khác, đây là đám người khát vọng chiến công, không sợ sinh tử, không lấy chiến công ra nuôi họ, sau này khó sai khiến.

Khi lửa trong Thạch Thành bắt đầu bốc lên, rừng rậm phía đông cũng náo động, chỉ trong chốc lát, quân đội Bạch Man mặt giáp mây, giáp da, tay cầm trường mâu như dòng lũ từ trong rừng đổ ra.

Vân Cẩn cũng ở trong đội ngũ này, là một phần của doanh hoàn khố, không có lý nào đứng ngoài cuộc chiến trốn ở nơi an toàn. Đây là trận đánh quy mô lớn nhất mà Vân Cẩn đích thân tham dự, hắn hồi hộp nhìn nhìn người Bạch Man từ nơi cao xuống dưới dốc, nhìn tiên phong của họ xông lên dốc.

Đẳng sau Vân Cẩn là năm trăm ky binh trọng giáp mặc thiết giáp đen, ngôi trên con ngựa cao lớn, bọn họ đã hạ giáp mắt hung dữ xuống, mã sóc dài trượng rưỡi kẹp dưới sườn, sẵn sàng đột kích.

Ky binh trọng giáp đáng sợ nhất không phải là giáp sĩ trên lưng ngựa, mà là chiến mã cũng mặc trọng giáp. Số chiến mã này tới từ Tây Vực, chúng cao lớn, tráng kiện, một khi bịt tai lại sẽ thành hung thú chỉ biết xông về phía trước.

Không chỉ thế mỗi người mang theo một hộp lôi hỏa đạn, nắp đã mở sẵn.

Ở bên cạnh Vân Cẩn, Ôn Hoan cũng kích động không kém, thi thoảng lại nhìn đám ky binh trọng giáp, đám người này thực sự khiến người ta sởn gai ốc, thì thâm:" Hình như họ định dùng thủ lôi mở đường..."

Câu này đúng là nói thừa, Vân Cẩn còn chưa kịp trả lời thì Lý Thừa Tu đứng ở phía trên cùng đội ngũ rống lên:" Cung tiễn thủ chuẩn bị."

Thế là Vân Cẩn quên luôn định nói gì, lắp tên, mắt hướng về phía trước.

"Địch vượt qua tâm tên số một."

"Địch vượt qua tầm tên số hai."

"Địch vượt qua tầm tên số ba, kéo cung tám phần, nâng cao ba phần ... Bắn!"

Tên lao ra vun vút, bắn đồng loạt không cần độ chính xác, chỉ chú trọng phạm vi bao phủ, trường cung trong tây Vân Cẩn bật liên hồi, trong chớp mắt hắn bắn ra ba mũi tên, sau đó lại lắp tên, tiếp tục chờ đợi mệnh lệnh. Nói chung sẽ phải bắn hết hai tư mũi tên trước khi người Bạch Man xông tới đỉnh dốc, sau đó tới lúc ném lưu đạn.

"Địch vượt qua tầm tên số năm, kéo cung hết cỡ, nâng cao một phần ... bắn."

Vân Cẩn điều chỉnh góc độ, trong chớp mắt lại bắn ra ba mũi tên, bảy trăm hoàn khố cũng có động tác tương tự, mỗi một người không chỉ là chiến binh, cũng là cung tiến thủ hợp cách.

Vì đứng ở sau dốc, bọn họ không hề nhìn thấy cung mình bắn ra giết được bao nhiêu kẻ địch, ai nấy chỉ mong mau chóng bắn ra hai mươi tư mũi tên, sau đó đợi ky binh trọng giáp xông lên, bọn họ có thể lên chiến trường lập công rồi.

Hơn vạn người xưng phong, có thể nói là vô bờ vô bên, Bì La Các không đi đầu mà hắn thuộc đợt thứ hai xông ra khỏi rừng. Đợi hắn tới dưới con dốc thì là lúc tiên phong lên tới đỉnh dốc.

Hắn nhìn thấy từng chùm tên từ sau dốc bay ra, mới đầu còn giật mình, nhưng phát hiện phạm vi bao phủ có hạn, ước chừng không tới một nghìn cung tiễn thủ, không thể nào ngăn cản đại quân vạn người của hắn.

Cuộc chiến công thành đang tới lúc căng thẳng, hắn không tin phía sau dốc kia có bao nhiêu người Ô Man nữa, hắn thậm chí cho rằng, người Ô Man vừa biết công thành vừa biết đề phòng bị viện quân tấn công đã là kỳ tích rồi.

Cho nên Bì La Các nâng trường đao, lớn tiếng nói với phó tướng:" Phá tan bọn chúng.

Thế nhưng chuyện không thuận lợi như hắn nghĩ, mưa tên phía sau bắn ra rất đều đặn, phạm vi không lớn, nhưng phân chia khu vực bao phủ rất có mục đích. Thuẫn mây của các chiến sĩ Bạch Man không ngăn cản được mưa tên, phàm là nơi mưa tên trút xuống, gần như không có người còn sống.

Mưa tên như mây đen bay lên, cho dù có thuẫn mây che chắn, những mũi tên đó vẫn xé toạc thuẫn, ghim binh sĩ Bạch Man xuống đất.

Vân Cẩn bắn ra mũi tên phá giáp cuối cùng, bỏ trường cung, tháo một quả thủ lôi ở ngực, đợi mệnh lệnh để ném ra.

Có điều thời gian chờ đợi hơi lâu ...

Ôn Hoan nhấp nhổm kiễng chân lên nhìn, chỉ nhìn thấy đích vẫn đang từ xa kéo tới, không nhìn được tình hình ở gần:" Xem ra hiệu quả tên bắn không tệ."

Vân Cẩn gật đầu:" Ừ, một mũi tên những ba quan tiền, khác nào dùng tiền đập bọn chúng, mấy đợt mưa tên mà bay mất năm vạn quan tiền rồi."

Ôn Hoan câm nín, giờ hình như không phải lúc ngươi lo chuyện này chứ:" Nhặt lại vẫn dùng được mà, có vứt đi đâu."

Bì La Các dừng bước giữa triền dốc, hồ nghi nhìn quân địch tiên phong trên đỉnh dốc, quân đội tiên phong thấy mưa tên của Ô Man quá lợi hại nên chùn chân, khiến cho đại quân bị ùn lại ở phần giữa, bất kể các tướng quân thúc giục thế nào, bước chân quân sĩ không nhanh lên được. Tiên phong chậm lại mà phía sau vẫn đang hô hào dốc sức lao tới, Bì La Các biết thế này không hay, vung đao chém chết mấy tên chắn phía trước, rống lên:" Kẻ lùi lại, chém!"

Lý Thừa Tu thấy quân Bạch Man chỉ hỗn loạn một hồi lại bắt đầu tăng tốc, nhìn chằm chằm vào những cột mốc đánh dấu khoảng cách, lần này hắn không chỉ huy man binh, mà là chỉ huy hoàn khố doanh, có thể yên tâm triển khai kế hoạch tác chiến của mình.

"Thủ lôi, ném!"

Ngay lập tức gần nhìn thủ lôi bay lên không, tiếp đó mặt đất run rẩy, tiếng nổ nối liên thành một mảng, khói mù mịt cả triền dốc.

Bì La Các ở phía sau nhìn rất rõ, thứ màu đen đen bay lên, sau khi đáp đất phát ra tiếng nổ, bộ hạ của hắn tức thì tan xác.

“Quân Đường -"

Tiếng hét này gần như tiêu hao hết hơi trong lồng ngực của Bì La Các, đáng tiếc bị nhấn chìm trong tiếng nổ dồn dập. Bì La Các phản ứng rất nhanh, chuyện đầu tiên hắn làm là quay đầu lại nhìn cánh rừng bọn chúng vừa rời đi.

Quả nhiên trong rừng bốc lên những cột khói lớn, hình ảnh đó làm tim gan hắn vỡ nát, tích tắc hắn hiểu ra, Thạch Thành là cái bấy dụ bọn chúng xông tới thôi.

Khói bụi ở phía trước còn chưa tan, quân Bạch Man chưa hoàn hồn thì nghe thấy tiếng vó ngựa như sầm, một đám ky binh trọng giáp sau làn khói xông ra, những con ngựa mang giáp mặt khủng bố như ma thù từ trên cao lao xuống.

Cứ mỗi mười chiến mã lại dùng xích sắt nối với nhau, chia thành năm mươi đội, kéo xuống như thép chảy ...
Bình Luận (0)
Comment