Sáng ngày hôm đó Vân gia có một vị khách bất ngờ, Địch Nhân Kiệt, sau lần cùng nhau sóng vai bước vào phủ Lương Kiến Phương, rõ ràng quan hệ giữa Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt phát triển lớn, mặc dù tên đó ngồi trên nóc đình xem Vân Sơ huyết chiến chẳng giúp được gì, nhưng dám cùng y bước vào hang hổ đã hiếm có lắm rồi.
Vì thế mới sáng sớm Địch Nhân Kiệt chẳng xấu hổ tới Vân gia ăn chực, đồng thời mang cho Vân Sơ một tin tức.
Bài Nam nhi hành đã thịnh hành ở Trường An rồi.
Trong giáo phường ti, thanh lâu, câu lan, bài thơ được khách điểm danh nhiều nhất là nó, có nơi còn sai kỹ tử mặc nam trang, hông đeo đao biểu diễn màn "Vai vác thanh kiếm sắc, nổi giận là giết người."
Càng có những kẻ phóng đãng, khi uống say thích cầm đại đao ngâm Nam nhi hành.
Bài thơ đó thực sự quá hợp với khẩu vị của người Đường, thế nên lan đi nhanh như dịch bệnh.
Lương Kiến Phương mình trần, đóng mỗi cái khố, tay cầm hai cái dùi trống, đứng trong gió lạnh đánh trống to ngâm Nam nhi hành, được người Trường An hoan nghênh, đồng loạt cho rằng đây là phương thức tốt nhất ngâm Nam nhi hành.
Địch Nhân Kiệt thấy rất nhiều phiên bản Nam nhi hành ở tửu lâu, thanh lâu, cho nên tới nói cho Vân Sơ biết, giọng hắn chưa hết kích động.
Vân Sơ mấy ngày qua bận chuyện trong phường, mà trong phường thì không có nhà phú quý, gia tộc hiển hách hay nhân sĩ đặc quyền, cho nên hoàn toàn chẳng biết gì về Nam nhi hành đang vang vọng thượng tầng Đại Đường.
Địch Nhân Kiệt là tên nói rất khỏe, hắn có thể nói thao thao bất tuyệt không cần để ý tới phản ứng của người nghe: "Lần này Nhạn Môn hầu nổi lắm, chẳng những trên đại triều nghị ngâm bài thơ này, còn chửi mắng người chướng mắt với ông ta. Khiến bệ hạ tò mò, nhiều phen hỏi bài này có thực sự là do ông ta làm không?"
"Kết quả Nhạn Môn hầu khẳng định, bài thơ này là do ông ta xúc cảm nhiều năm quân lữ làm ra. Trước kia chưa làm được là do chưa tới lúc, lần này được bệ hạ ân chuẩn, ở nhà đọc sách, kết quả là đọc mãi đọc mãi, lại thêm uống rượu, bất tri bất giác ấm ức trong lòng mà theo bài thơ phát tiết ra ngoài."
"Ông ta còn ngông cuồng nói kẻ trách móc mình trước tiên làm bài thơ hay hơn Nam nhi hành. Nếu không ông ta nhổ nước bọt vào mặt. Nghe nói bệ hạ nghe xong thì vui lắm."
Vân Sơ thấy nghe lâu vầy mà không bình phẩm thì không phải phép, gật gù nói:" Tác phẩm của Nhạn Môn hầu kháng khái sục sôi, không phải liệt sĩ không làm ra được áng hùng văn như thế."
Địch Nhân Kiệt nhỏ giọng nói:" Ngươi nói xem, khi đó ta vì sao lại uống say không được tận tai nghe hùng văn này của Nhạn Môn hầu, đúng là chuyện tiếc nuối trong đời."
"Một con ngựa, một hạn ngạch Thái học sinh chưa làm ngươi thỏa mãn à?"
"Nhận mà hổ thẹn."
Vân Sơ cười:" Nếu không ai nhảy ra nói bài thơ đó là do hắn viết thì là của Nhạn Môn hầu viết."
"Ta chỉ sợ điển cố trong đó quá nhiều, e là Nhạn Môn hầu quên mất." Địch Nhân Kiệt nhắc:
Vân Sơ ung dung đáp:" Người phi thường làm chuyện phi thường, Nhạn Môn hầu chinh chiến cả đời, sau rượu lộ chân tình, do cảm xúc mà phát, có gì lạ."
"Đem mọi sơ hở đổ hết cho say rượu à?" Địch Nhân Kiệt tặc lưỡi, chợt nói:" So với Nam nhi hành ta thích sự đạm bạc sâu xa của Lậu thất minh hơn."
Vân Sơ không muốn nói chuyện này nữa, thơ của người ta, không liên quan tới mình, bàn làm gì, rủ rê:" Hiện giờ hai chúng ta ở trạng thái thất học, gần đây ta muốn cải tạo phường Tấn Xương, ngươi muốn tham gia không?"
Địch Nhân Kiệt hơi nghiêng người ra sau, nhìn y với ánh mắt dè chừng:" Ngươi chuẩn bị cải tạo thế nào?"
"Dựa theo dáng vẻ đẹp nhất trong lòng, làm ta một phường Tân Xương rực rỡ, hoàn toàn mới ..." Vân Sơ giở giọng đa cấp:
Địch Nhân Kiệt đã có kinh nghiệm rồi, chưa đợi y nói hết đã cắt lời:" Nên ngươi mới dụ dỗ lừa gạt đồng song à?"
Vân Sơ thở dài:" Tế bần vốn là quá trình cướp của người giàu, tiền không thể vô duyên vô cớ sinh ra, nhưng ngươi có thể mượn gió xuân mưa xuân mà trở thành đại thụ trọc trời.
Địch Nhân Kiệt vừa húp chào vừa ngẫm nghĩ, cuối cùng nói:" Ta muốn tìm một phường thị trong huyện Trường An, làm việc mà ngươi làm."
Vân Sơ ngạc nhiên:" Sao lại có tâm tư đó?"
Địch Nhân Kiệt cười:" Đại trượng phu thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng."
Vân Sơ trầm mặc chốc lát: “Tử, hà thị nhi vãng?” ( Lấy gì mà làm?)
"Một bầu nhiệt huyết thiếu niên, được chăng?"
"Vi chi, tắc nan giả diệc dịch hĩ ; bất vi, tắc dịch giả diệc nan hĩ." (Nếu chịu làm, thì khó cũng trở thành dễ; nếu không chịu làm, thì dễ cũng hoá thành khó.)
Địch Nhân Kiệt tiếp tục nói:" Trường An phường thị như bàn cờ, mười hai con đường tựa ruộng rau, chúng ta lấy Chu Tước đại nhai làm ranh rới, thế nào?"
"Ngươi muốn làm huyện lệnh Trường An à?"
"Không phải ngươi đang mưu tính vị trí huyện lệnh Vạn Niên sao?"
Vân Sơ cười to:" Ta thấy cái vị trí đó thích hợp với ta lắm."
Địch Nhân Kiện cũng cười:" Ta cũng thấy huyện lệnh Trường An là để cho ta."
Tên này hẳn là bị bài Nam nhi hành kích thích rồi, hơn nữa Địch Nhân Kiệt cũng là người nói là làm, đã mạnh miệng nói ra rồi, hắn sẽ đem lời đó biến thành sự thực. Cơ mà trước khi đi thấy nhà Vân Sơ có nhiều bánh bao thừa, liền dùng một cái khăn tay lớn bọc lại, sau đó hiên ngang mà đi.
Thôi nương tử hai tay đút vào ống tay áo nhìn Địch Nhân Kiệt đi xa, nghe người này muốn bắt chước lang quân nhà mình thì không có thiện cảm:" Lang quân, thiếp thân thấy hắn không làm được."
Vân Sơ có chút hoài niệm:" Thiếu niên mà, luôn có vài lời mạnh miệng chẳng thể hoàn thành, như cô nương chẳng thể cưới, nửa đêm thức dậy chỉ là giấc mộng thôi. Không sao, không có nó chẳng phải thiếu niên."
"Lang quân gần đây nói lời vô vị ngày một nhiều, có thể thấy nên sớm ngày thành hôn thôi."
"Ngươi làm hỏng thanh danh của ta rồi, trước kia người ta bảo ta thích lão phụ, bây giờ người ta nói ta thích đồ thừa của hoàng gia. Làm gì có khuê nữ nhà tử tế nào chịu gả cho ta nữa."
Thôi nương tử cười nhạt:" Đám ngu phu ngu phụ thì biết cái gì, nếu thiếp thân là đại phụ quản lý Thôi thị, nhất định mở rộng cánh cửa nội trạch Thôi thị cho lang quân thoải mái lựa chọn đám oanh yến."
Vân Sơ biết nàng cố ý nói cho y vui thôi.
Có điều hiện Vân Sơ chẳng nghĩ tới chuyện thành hôn, y đang nghĩ, Địch Nhân Kiệt là nhân vật kiệt suất trong đám nhà quê Đại Đường, y cũng không rõ giới hạn năng lực của tên này ở đâu.
Một nhân vật như Địch Nhân Kiệt, chỉ cần thực sự muốn, kiếm một phường thị làm nơi thực tập không phải khó.
Vân Sơ đoán, tên này sẽ chạy tới tìm huyện lệnh Trường An, lấy chuyện phường Tấn Xương ra khích, vốn huyện Trường An bị huyện Vạn Niên lấn át, ắt ông ta sẽ đồng ý. Cho nên nói, tên đó tên đó còn thuận lợi hơn mình ấy chứ, nên chưa chắc là mạnh miệng thôi đâu.