Vân Sơ không ngờ gặp lại Địch Nhân Kiệt sớm thế, khi y tới nhà tắm liền thấy cảnh Địch Kiệt đang phân chia bánh bao vừa đánh cướp ở Vân gia cho Lưu Nghĩa trong ao nước nóng bốc hơi mịt mù, cả hai ngồi khá gần nhau, mặt mày hưởng thụ.
Hiển nhiên rồi, bánh bao Vân gia ngon thế mà.
Nhất định là Địch Nhân Kiệt mời Lưu Nghĩa tắm rửa rồi, lại nhìn Nhị Ngưu ngồi ở góc tường thở, biết tên này mời cả người kỳ lưng luôn.
Cứ tưởng hắn sẽ chạy đi tìm huyện lệnh Trường An cơ, ai ngờ hắn tìm Lưu Nghĩa trước, tên này gian thật.
Thấy Vân Sơ đi tới, Lưu Nghĩa hơi xấu hổ nhích người tránh xa Địch Nhân Kiệt một chút, chuẩn bị đứng dậy.
Vân Sơ hào sảng phất tay:" Không sai, không sao hết, hắn muốn biết cái gì cứ nói cho hắn, thành Trường An lớn lắm, đủ cho chúng ta thoải mái chơi."
Dù Vân Sơ nói rất rộng lượng, Lưu Nghĩa vẫn vội vàng tắm cho xong rồi cuống cuồng chạy mất.
"Ta đã biết cách làm việc của ngươi rồi, cứ đi theo con đường này, làm ra một phường thị tốt không khó. Giờ ngươi nói xem ta nên đi đâu kiếm một cái phường thị làm thí điểm đi, ngươi thấy ta kiếm phường thị có một đạo quán lớn thì sao?" Địch Nhân Kiệt rất đường hoàng hỏi:
Vân Sơ lắc đầu:" Ta nghe nói đạo quán khá nghèo, không chứa nổi hùng tâm tráng chí của ngươi đâu."
"Vậy chỉ còn có phường Lễ Tuyền nơi đó có chùa Sùng Phúc, cũng có chùa miếu của người Hồ. Ta còn nghe nói phường dân nơi đó bị chén ép rất thê thảm, đợi ta tới."
Đều là những kẻ xấu xa bụng có 108 kế, Vân Sơ nào không biết mục đích tên này chọn phường Lễ Tuyền:" Nghe nói gần đây chùa của người Hồ và chùa Sùng Phúc xảy ra ít xung đột."
"Người ta đoàn kết một lòng thì làm gì có chỗ cho ta thi triển bản lĩnh, có điều một mình ta không ổn, ta phải gọi viện binh."
Nghe Đích Nhân Kiệt nói thế Vân Sơ lập tức trượt người sang đầu kia của nhà tắm, trước kia luôn thấy mình hơi xấu bụng, giờ xem ra bọn nhà quê Đại Đường còn xấu bụng hơn. Nhất là cái loại đầu óc thông minh, nhưng lại không định dùng vào chính đạo như Địch Nhân Kiệt.
Vân Sơ dù có dùng ngón chân nghĩ cũng biết, viện binh mà tên này định mời tới là ai.
Lý Nghĩa Phù.
Đó là cái tên kiên kỳ bền bỉ làm việc xấu, không làm việc tốt. Trước kia việc Vân Sơ làm ở phường Tấn Xương đã khiến hắn hứng thú rất lớn rồi, bây giờ nếu Địch Nhân Kiệt tới phường Lễ Tuyền sẽ khiến Lý Nghĩa Phù hứng thú hơn nữa.
Đợi cái thứ tổ tông trò chia rẽ ly gián đó gia nhập vào đội ngũ túi khôn của Địch Nhân Kiệt, người Hồ và người Đường ở phường Lễ Tuyền muốn sống hòa bình cũng khó.
Địch Nhân Kiệt không nhiều lời, nhưng cả con người hắn rõ ràng vô cùng hưng phấn, nhìn cái vẻ mặt hắn biến đổi liên hồi có thể nhìn ra, tên này đang chìm đắm trong trọng thái điên cuồng.
Đợi hắn nghĩ thông rồi, cái phường Lễ Tuyền hiện xem như còn yên bình sẽ khơi lên sóng to gió lớn.
Văn nhân thực sự chẳng có người tốt.
Bọn họ thích tóm lấy một đám người, hoặc nhiều đám người, bị trí tuệ của họ chi phối, hoặc sống bình an ôn hòa, hoặc đấu tranh sinh tử, hoặc đồng quy vu tận.
Trong quá trình đó, có lợi ích gì hay không, bọn họ không bận tâm, họ chỉ thích khoái lạc chi phối người khác.
Loại đó trong loạn thế rất nhiều, ví dụ như Giả Hủ.
Thời tiết ngày một ấm áp, Vân Sơ đã cởi áo lông, sáng sớm nhàn nhã ngồi dưới mái hiên ăn sáng, nhìn đám nữ nhân già đầy sân nhà mình đang chăm chỉ làm việc.
20 bộ chăn đệm của nhà Đinh Đại Hữu đã được lấy đi rồi, 20 quan tiền còn lại cũng được đưa tới, điều này mang lại nhiệt tình lao động cực cao cho Thôi nương tử.
Trong số cung nữ mua lần này, có vài người khung xương rất to, nhưng lại gầy trơ xương, sau khi bọn họ tới Vân gia thì rất ít nói, người luôn cong xuống, âm thanh rời miệng liền không nghe thấy nữa. Ai nấy ngoan ngoãn vâng lời, làm người không muốn bắt nạt họ cũng muốn bắt nạt họ.
Không đòi hỏi ăn mặc, không đòi hỏi chỗ ở, chỉ là cảnh ăn uống trông rất hung tàn.
Đồ ăn của Vân Sơ không phải gạo trắng thì là bột trắng, thi thoảng có chút tạp lương để thay đổi, mỗi bữa hai món thịt, một món rau, hoặc một phần đậu hũ, một món canh.
Thôi nương tử mỗi bữa phải có một món thịt, một món canh, còn có bữa phụ, chủ yếu ăn bột trắng.
Người còn lại thì một nồi hổ lốn, trong nhà có cái gì, trong nồi có cái đó, lương thực chính là kê, cao lương, song ăn thoải mái, không cần biết ngươi ăn được bao nhiêu, chỉ cần muốn ăn sẽ có.
Hôm nay Vân Sơ mời Thôi nương tử ăn cùng mình.
"Sau này mắng người ta đừng có sẵn thứ gì trong tay cũng ném, dùng cành trúc, gậy gỗ không tốt à?" Từ khi Vân Sơ phát hiện Thôi nương tử lấy gậy bóng chày ném người, y sớm muốn nói chuyện này, học cái gì không học, lại đi học thói xấu của Vân Na:
Thôi nương tử húp ngụm cháo, nhìn đám phụ nhân ngồi vây quanh nồi cơm ra sức ăn:" Ngu ơi là ngu, dạy thế nào cũng không biết, phí cái vóc dáng lớn như thế."
"Từ trong cung ra như cái xác không hồn, mới nuôi vài ngày đã sống lại rồi, biết được vào nhà tốt, nhưng không biết làm việc cho tốt báo đáp chủ nhân, chỉ biết ăn."
Vân Sơ nhìn dáng ăn đáng sợ của họ:" Ở trong cung không được ăn no à?"
"Một ngày chỉ có hai hộp cơm." Thôi nương tử đưa tay minh họa kích cỡ hộp cơm:
Vân Sơ than:" Sao họ sống nổi từ trong cung ra?"
"Có gì ăn nấy ạ, thiếp thân nghe nói trong Dịch đình cung chưa bao giờ có chuột, cả sâu cũng chẳng có."
Thôi nương tử nói rồi vỗ chát một cái vào mông Tam Phì đang mang thức ăn lên, vỗ rất vang, cười với Vân Sơ:" Số thịt này do nhà ta nuôi ra đấy."
Hành động của nàng không mang nửa phần sắc thái tình dục nào, giống như chó mèo nhà mình béo lên, vui vẻ vỗ nó một cái.
Vân Sơ thở dài:" Sau này đừng dùng mấy thứ như gậy đánh người, phạm lỗi thì quất vài roi vào chỗ thịt dày ấy, dù sao cũng là thịt nhà ta.”
Một con báo từ trên nóc nhà nhảy xuống, không một tiếng động, lười biếng đi tới dưới chân Vân Sơ nằm quấn quanh chân y.
Vân Sơ lấy từ cổ Đại Phì ra một cái ống trúc, đổ giấy ra xem, chữ viết xiêu vẹo của Vân Na xuất hiện, phía dưới còn có một đứa bé đầu to xấu xí kéo một đứa bé đầu nhỏ xấu xí.
Vân Sơ vừa nhìn đã thấy cay mắt, tính ra đã mười ngày không thấy Vân Na rồi.
Từ khi đứa bé này sinh ra luôn theo y, lúc ngủ ôm nó, lúc chăn cừu cõng nó, lúc luyện võ, nó cũng làm tăng thêm gánh nặng. Có thể nói, Vân Na lớn lên trên lưng y.
"Hai ngày nữa thôi tiểu nương tử về rồi." Thôi nương tử an ủi lang quân:
Vân Sơ gật đầu, cất thư của Vân Na vào trong lòng, vớt một miếng thịt lớn trong bát đặt bên miệng Đại Phì coi như thưởng, đứng dậy chuẩn bị đi một vòng quanh phường xem xét tình hình.
Càng tới gần Tết Nguyên Tiêu, không khí trong phường càng sôi động, cái ngõ xiêu vẹo trước kia do bị lấn chiếm vô tội vạ giờ được nắn thẳng tắp, tuy không đủ cho hai xe ngựa tránh nhau, nhưng với người đi bộ thì rộng rãi lắm rồi.
Mọi người thấy lý trưởng đi qua thì dừng tay chào, sau đó lại tiếp tục, chỉ còn hai ngày nữa thôi, nhất định phải lát đá xong cái ngõ này.
Lý trưởng nói rồi, ba ngày Tết Nguyên Tiêu, cả phường sẽ dựa vào cái ngõ này kiếm tiền, không cho phép có sai sót gì.