Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 157 - Q1 - Chương 157: Một Ngày Trước Nguyên Tiêu.

Q1 - Chương 157: Một ngày trước Nguyên Tiêu. Q1 - Chương 157: Một ngày trước Nguyên Tiêu.

Còn một ngày nữa là Nguyên Tiêu rồi, thời tiết không có dấu hiệu gì sẽ chuyển biến bất ngờ, cứ thế này mai sẽ là ngày đẹp trời tạnh ráo, rất thích hợp cho mọi người ra ngoài vui chơi.

Vân Sơ dậy sớm, luyện tập cả thuẫn đao, thương, cung, sau đó mới rời nhà. Mai mới là Nguyên Tiêu, nhưng hôm nay trọng đại không kém, điểm đầu tiên Vân Sơ đi xem xét là nhà Trương Hạ, xem xem cái đèn Khổng Minh cực lớn kia.

Khi Vân Sơ nơi thì cả nhà Trương Hạ đang dán giấy hoa đào lên bộ khung đèn.

Nhà Trương Hạ giống đại đa số nhà khác trong phường, chỉ khác có cái sân rất rộng, thường ngày còn nuôi ít gà qué, đặt cối xay, mấy thứ linh tinh gì đó, lúc này dọn sạch rồi, nhường chỗ một cái khung cao hơn nhà mấy lần.

Trương Hạ thấy Vân Sơ tới thì vội từ trên cái khung lớn leo xuống, khuôn mặt đen đúa cũng hồng lên vì hưng phấn, rõ ràng là công việc tiến triển tốt :" Lý trưởng, hôm nay dán giấy xong, buổi tối vẽ hình, sẽ không làm lỡ đại sự Nguyên Tiêu."

Vân Sơ nhìn giá trúc lớn:" Ngươi chắc khi đó sẽ bay được chứ?"

"Tới khi đó mà không bay được, ngài cứ ném tiểu nhân lên trời, nó không bay thì tiểu nhân bay cho ngài xem.

"Ồ, ngươi còn có cả vải hỏa hoán à?"

Trương Hạ nịnh:" Lý trưởng mắt thật chuẩn, chỗ đốt lửa phải dán vải hỏa hoán, như thế dù lửa có không ổn định cũng không cháy vào lụa và giấy hoa đào."

"Nếu có gió, lửa có tắt không?" Vân Sơ đi quan bộ khung đèn:

Trương Hạ khẳng định chắc nịch:" Không thể nào, lý trưởng xem, trong đây có một cái túi dầu, dùng dầu mạnh của Tây Vực, dầu do nhà Hồ Đại Lộ làm ra số một Trường An, là loại dầu tốt nhất, mặc dù không khói, nhưng được cái sức lửa mạnh, gió thổi không tắt, nước dập không sao."

"Lý trưởng lại xem chỗ này, tiểu nhân làm cái cơ quan nhỏ, không để lửa quá lớn hay quá nhỏ. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần điều khiển sợi thừng nhỏ này, khiến túi dầu tách ra, như thế dù đèn rơi xuống cũng không gây cháy."

Vân Sơ xem thiết kế đơn giản của Trương Hạ, luôn mồm khen hay, còn y thực sự chửng có gì chỉ điểm cho người ta.

Tên này không biết xe hơi thôi, chứ nếu mà biết, có khi hắn làm ra cái động cơ ấy chứ.

Hôm nay cũng là ngày ổng phường hợp long, con phượng hoàng lớn sẽ được đặt lên trụ đá. Từ nhà Trương Hạ đi ra, Vân Sơ tới thẳng công trường.

Xung quanh cổng phường đã tụ tập rất đông người, người trong phường cũng có, người rảnh rỗi đi ngang qua đứng lại có nghiêng cũng có, thậm chí có vài người đi tạo ngoa của nha môn.

Tất cả đều chú ý vào một chỗ.

Có thể khắc phượng hoàng ra khí độ ung dung rộng lượng, chỉ có Bành Ngũ Lang và Trương Đĩnh mà thôi.

Nhìn con phượng hoàng, Vân Sơ lại lần nữa thấy phường Tấn Xương thực sự quá nghèo, nếu đủ giàu có, y sẽ khảm bảo thạch ngũ sắc lên đuôi phượng hoàng, mắt sẽ là hai viên hồng bảo thạch, thế mới khiến uy nghi của nó hoàn toàn thể hiện ra được.

"Đáng tiếc, đáng tiếc! " Vân Sơ không ngừng than thở:

Bành Ngũ Lang và Trương Đĩnh ở bên nghe hai chữ "đáng tiếc" này thì hồn phi phách tán.

Khi bọn họ không biết mình sai ở đâu thì Vân Sơ nói:" Đáng tiếc thể diện bị mất, dùng tài nghệ kiếm về rồi. Đành vậy, đừng trưng cái mặt đưa đám đó ra, lần này không thưởng không phạt, tiền nên cho các ngươi sẽ cho các ngươi."

"Không phải vì thể diện của các ngươi, mà vì bản lĩnh của các ngươi, ổn định lại tâm tình, đại nam nhân giữa ban ngày ban mặt khóc cái gì? Lắp con phượng hoàng lên cột đá thật vững cho ta."

Lấy lại được thể diện cùng tiền rồi, hai người kia tức thì ưỡn ngực lên, quát tháo đám thợ đá làm việc.

Toàn bộ bức tượng đá này nặng tới ba nghìn cân, cho nên Bành Ngũ Lang lắp một cái xà ngang cực lớn ở giữa, xung quanh lắp ba giá gỗ, dùng mười hai sợi dây thừng chia đều trọng lượng bức tượng.

Năm sáu chục công tượng lành nghề cùng dùng sức, mất tới nửa canh giờ, con phượng hoàng đặt lên sáu cột trụ, dùng bảy hai kẹp sắt cố định vào cột, vậy là công trình lớn nhất của phường Tấn Xương hoàn thành.

Thành công rồi! Tiếng reo hò vang dội, từ thợ đá, tới phường dân thậm chí cả người qua đường đều vui sướng, nhiều người lùi ra sau nhìn rõ toàn cảnh cổng phường hùng tráng này.

Vân Sơ hài lòng về phản ứng của đám đông, mới có thế này đã khiến họ xôn xao, y tự tin đêm mai sẽ khiến họ chấn kinh tới quỳ xuống.

Tất cả người đi vào phường Tấn Xương từ cổng phía đông đều phải đi qua sáu cái cột khổng lồ này.

Từ nay về sau, cánh cửa sơn đỏ chính giữa sẽ đóng lại, trừ khi gặp hoàng đế, hoàng hậu tới, nếu không sẽ mãi mãi không mở ra.

Còn hai cửa bên, nam bên trái, nữ bên phải, đi thêm hai mươi bước nữa có hàng rào chắn đường.

Đầu bên kia hàng rào là chùa Đại Từ Ân, cũng là đơn vị thu phí trọng điểm của Vân Sơ.

Phải là người thành tâm bái phật mới được vào.

Phường dân trông cửa chẳng có học vấn cao thâm gì cả, bọn họ không hiểu Phật pháp tinh diệu, không biết thành tâm là gì, làm sao phân biệt đây? À, đơn giản lắm, chỉ cần ngươi tùy tiện ném vài đồng tiền vào cái rương sơn đỏ là họ sẽ ân cần mở cửa cho ngươi, nhận định ngươi là người thành tâm, đồng thời còn có hương nên quả cúng để người thành tâm mua.

Tri khách tăng của chùa Đại Từ Ân biết chuyện này, có điều hắn không quan tâm, cho rằng phường dân hiểu chuyện, đang tích cực làm việc cho xứng 300 quan mà chùa bỏ ra.

Người ta có điền sản hơn 6000 mẫu ruộng ở huyện Lam Điền, triều đình mỗi năm còn cấp lượng lớn tiền, lương thực, các loại công cụ. Càng khỏi nới họ có nguồn tiền cuồn cuộn ... Hương tích trù.

Phường Tấn Xương giúp chùa Đại Từ Ân ngăn cản kẻ rảnh rỗi tới chùa làm tiền, vừa vặn hợp ý tri khách tăng.

Lưu Nghĩa trông coi hàng rào cười tới không khép miệng lại được, vừa rồi khi phượng hoàng đặt lên, dựa vào số người vây xem kia, chắc chắn thu nhập khả quan.

Nhưng có một nhóm người đặc biệt, người ta tới không phải xem con phượng hoàng, không phải xem chùa Đại Từ Ân, mà là xem bia công đức ở công.

Văn bia do đích thân huyện lệnh huyện Vạn Niên soạn, viết rõ nguồn cơn xây dựng, còn lần nữa nêu rõ công tích của Văn Đức hoàng hậu.

Cuối cùng là đề tên - Thần Vạn Niên huyện huyện lệnh Lư Kính Xương kính soạn.

Phòng ai đó thị lực không tốt, chữ khắc rất lớn.

Dưới bài văn là tên các nơi quyên góp, quyên bao nhiêu, dùng vào việc gì, rõ ràng rành mạch.

Trên đó một loạt là các thị, không có chữ công nào, hầu nào, thậm chí trừ huyện lệnh Lư Xương Minh ra, không có tên một nam nhân nào. Còn về phần lý trưởng Vân Sơ, lý chính Lưu Nghĩa căn bản không xứng khắc lên.

Bình Luận (0)
Comment