Vân Sơ chưa lập quan (20), cho nên khi đối diện với đám phụ nhân, không phải chú ý quá nhiều. Nhất là nghe nói Vân Sơ còn là thái học sinh, đám lão phụ nhân mắt tam giác nhìn y rốt cuộc không phải ánh mắt nhìn chó nữa rồi.
"Lư phu nhân, tòa tu di dưới phượng hoàng chính là dùng tiền phu nhân bán vòng sai đi, mua đã tốt nhất ở Chung Nam Sơn làm ra. Loại đá này mịn, đánh bóng xong sẽ có ánh sáng nhẹ, thêm vào công tượng đỉnh cấp của Trường An ngày đêm chế tác, cuối cùng không phụ lòng của phu nhân, đem kính ngưỡng của phu nhân với Văn Đức hoàng hầu đặt ở nơi này." Vân Sơ giọng trầm bổng du dương giới thiệu cho một bà già:
Lư phu nhân hiển nhiên bất mãn lắm, chỉ con phượng phường:" Thế phượng hoàng dùng tiền nhà ai?"
Vân Sơ cười đáp:" Tiền của quan gia."
Nghe nói không dùng tiền tư làm phượng hoàng, Lư phu nhân rốt cuộc cao hứng rồi, rõ ràng hài lòng vì tiền của mình dùng vào vị trí gần phượng hoàng nhất.
"Rất tốt, tuổi còn nhỏ mà làm việc có phương pháp, có tiền đồ." Lư lão thái khen Vân Sơ một câu, rồi đi qua con phượng hoàng khổng lồ, chuẩn bị vào chùa Đại Từ Ân lễ phật:
Khi đi qua hòm công đức, liếc mắt nhìn Lưu Nghĩa khúm núm như chó, bảo quản sự ném cho vài hạt vàng, được một đám đông xúm xít vây quanh đi lên con đường lớn dẫn tới chùa.
Dọc đường không gặp phải kẻ không liên quan, càng không bị bụi đất dính vào váy, về phần các loại ăn mày dơ dáy xấu xí càng không thấy đâu, khiến đám lão phụ cực kỳ hài lòng với phường Tấn Xương.
Có Lư thị đi đầu trả tiền, người phía sau cũng theo thông lệ, bỏ tiền xong liền vào phường Tấn Xương.
Một đám quý nhân vào rồi, liền có một đám phụ nhân không tên tuổi cũng muốn theo, rõ ràng ném ba đồng vẫn run tay, vậy mà bất chấp Lưu Nghĩa ngăn cản, dứt khoát muốn vào lễ phật.
Cảnh tượng này lọt vào mắt đám tráng hán chừng chục người, đám này đa phần mặc áo cộc tay, mặt mày bặm trợn, xung quanh chúng gần như chẳng có ai, vì trên mặt chúng thiếu điều viết hai chữ kẻ xấu nữa thôi.
Tên cầm đầu cao lớn nhất, cũng là xấu nhất, cái gì chưa nói chứ răng hô nhô ra như thỏ đã đủ làm người ta nhăm mặt quay đi, mắt nhìn chằm chằm cái đại môn xa hoa kia rất lâu, đến khi ánh mắt bắp gặp một người đi tạo ngoa mặt áo đen đi ngang qua khẽ gật đầu với mình mới dẫn đám lưu manh nghênh ngang bỏ đi.
Đợi người nên vào đã vào hết, Địch Nhân Kiệt lẫn trong đám đông mới đi tới, trực tiếp nhấc hòm công đức lên lắc, ước tính trọng lượng:" Theo thu hoạch hôm nay, một tháng kiếm 50 quan không thành vấn đề."
Vân Sơ nổi giận quát:" Nói cái đó ở nơi này có phù hợp không?"
Địch Nhân Kiệt nhìn con phượng hoàng vỗ cánh bay, lại nhìn chùa Đại Từ Ân xa hoa lộng lẫy, gật gù:" Nơi này đâu đâu cũng mùi tiền tài, thấm vào lòng người rồi. Tiết lộ chút, phần tiền còn lại ngươi quyên được là bao nhiêu, để ta quy hoạch."
Vân Sơ thở dài:" Toàn bộ dùng cho cổng phường và các công trình xung quanh rồi."
Địch Nhân Kiệt thấy Vân Sơ nói chuyện chớp mắt ba lần, hài lòng:" Ba thành à? Không tệ, vậy là ta có bảy thành dùng vào việc khác. Tiếp theo ngươi làm gì?"
"Tiếp tục trọng tâm quanh chùa Đại Từ Ân, làm cho tốt, ít nhất phải giúp các lão nhân gia một lòng hướng phật có chỗ ăn chay niệm phật ở chỗ cách chùa một bức tường."
"Mấy món ăn của nhà ngươi không tệ, có thể lợi dụng danh nghĩa tinh xá bán thức ăn, vừa tránh được sự quản hạt của chợ Đông, Tây còn không cần nộp thuế. Kiếm bao nhiêu, đút túi bấy nhiêu, tuyệt."
Khi Địch Nhân Kiệt cân nhắc lời của Vân Sơ, không keo kiệt coi y cực xấu, mà thế là hắn còn cho rằng mình đánh giá cao nhân phẩm của Vân Sơ lắm rồi.
"Để ta xem nào, chỗ để ngươi xây dựng tinh xá không nhiều, đối diện nơi ở đám học tử có chỗ được đấy. Ngươi để đám nữ quyến của cao môn đại hộ ở đó, có ý đồ lợi dụng họ?"
Vân Sơ lạnh lùng nhìn thứ người cặn bã này không thèm đáp, cái loại người mà ngay lập tức nghĩ tới chuyện như thế không phải cặn bã là cái gì?
Địch Nhân Kiệt tự nói một mình:" Ta ở trong phòng tường vẽ hoa mai, có bài Lậu Thất Minh nhé. Chỉ là cửa sổ không đủ lớn, hi vọng ngươi mở rộng thêm một chút, mùa dè tới, ta muốn pha trà, ngâm thơ bên cửa sổ."
"Ta chưa bao giờ ngờ được ngươi là loại người như thế này." Vân Sơ nhìn gương mặt cương nghị, ngũ quan đoan chính của Địch Nhân Kiệt hoàn toàn không ăn khớp với ánh mắt dâm tiện, lần đầu hiểu cảm giác thần tượng sụp đổ là gì, dù y cũng chẳng thần tượng gì tên này:
"Ta sáu tuổi đã cách màn nghe cha ta xử án, tới nay vụ án nghe thấy, tận mắt thấy không dưới hàng nghìn, rất nhiều vụ án nhìn giống nhau, thực chất không hề giống."
"Trên công đường ta thấy đủ chuyện dơ bẩn nhân gian, thấy quen bi hoan ly hợp, càng thấy quá nhiều kẻ điêu ngoa tàn ác."
"Rất nhiều người trên người có mùi kẻ xấu, có vụ án ta không cần hỏi, dùng mũi cũng ngửi được đúng sai."
"Cho nên chúng ta kỳ thực có thể thẳng thắn với nhau, không cần che giấu gì cả."
Vân Sơ tò mò nhìn cái tên tuyên bố có thể dùng mũi ngửi ra kẻ xấu:" Thế trên người ta có mùi gì?"
"Mùi trên người ngươi kỳ quái lắm."
"Kỳ quái gì, ta thường dùng bách tử hương xông y phục đấy."
Địch Nhân Kiệt cười to:" Biết vì sao ta không thích ngươi, lại thích tiếp xúc với ngươi không?"
Vân Sơ cũng không hiểu vì sao hai người từ lúc quen nhau tới giờ quá trình chẳng vui vẻ vì, vậy mà lại còn sinh tình nghĩa đươc.
"Ta nhìn cơm nước của phó phụ nhà ngươi, bọn họ được ăn no, ta lại nhìn trang phục của họ, rất ấm áp, giày dưới chân là mới. Mặt mày rất ít vết thương, khi cười không chỉ miệng cười, mà mắt cũng cười."
"Điều ấy nói lên cái gì, nói lên người không bạc đãi họ, họ rất hài lòng với cuộc sống."
"Ta lại nói chuyện với Lưu Nghĩa, nghe ông ta kể tất cả chuyện ngươi làm từ khi tới phường Tấn Xương."
"Khi đó ta chợt hiểu ra, mùi trên người ngươi là mùi gì."
Vân Sơ bĩu môi:" Ta nói rồi, đó là bách tử hương."
Địch Nhân Kiệt nói rõ ràng từng chữ:" Đó là mùi con người, trên đời này người tỏa ra mùi người thuần túy như vậy quá ít, khiến ta gần như quên mất cái mùi vốn quen thuộc nhất đó."
Tên này thật kỳ quái, đến Vân Sơ còn khó định nghĩa bản thân, hứng thú hỏi:" Vậy mùi trên người ngươi là mùi gì?"
Địch Nhân Kiệt lắc đầu:" Con người chẳng thể tự móc tim ra ăn, đương nhiên không biết có vị gì. Đợi một ngày ta may mắn được người ta nếm ra hẵng thảo luận mùi vị của ta cũng không muộn. Có điều trước đó, trước tiên cứ làm chuyện con người nên làm hẵng tính."