Đến chập tối, Lưu Nghĩa lén lút vác hòm công đức vào Vân gia, Thôi nương tử lấy chìa khóa từ trên cổ, cùng ông ta mở mòm, tính toán kỹ số tiền thu được, ghi vào sổ sách. Thôi nương tử cất tiền đi.
Lưu Nghĩa quyền luyến ôm cái hòm rỗng ra về, trong đầu toàn là hình ảnh mấy hạt vàng lấp lánh xen lẫn đống tiền đồng.
Ông ta rất muốn hét lên một tiếng thật to, cuối cùng vẫn nhịn được đặt hòm công đứng trống về chỗ cũ.
Thôi nương tử mặt hí hửng như con chuột trộm được thóc, chạy đi báo với Vân Sơ:" Lang quân, hôm nay nhà ta có 50 quan vào sổ."
Vân Sơ đang xem sách, hài lòng gật đầu:" Tốt lắm, ghi sổ sách cho nó, có điều đừng lẫn với sổ sách trong nhà."
Thôi nương tử đáp một tiếng, cẩn thận trải chăn đệm, nhẹ nhàng nhón chân đi ra ngoài, nàng thực sự rất vui, dựa vào thu nhập hiện nay của Vân gia, không tới mười năm, chỉ cần quan chức của lang quân tiến bộ, thành Trường an ắt có thêm một nhà phú quý.
Vân Sơ trước khi ngủ nhìn quanh, không tìm thấy con báo Đại Phì, mò dưới gối ra bức tranh lộn xộn của Vân Na, xem một lượt, đặt lại dưới gối, thổi tắt nến, mang theo nụ cười chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm thức dậy, Vân Sơ đột nhiên giơ tay ngửi ngửi dưới nách mình, rất tốt, không có mùi gì lạ.
Mặc dù không biết mùi người trong miệng Địch Nhân Kiệt là mùi gì, nhưng chắc không phải là mùi làm người ta ghét.
Tết Nguyên Tiêu là ngày lễ quan trọng nhất trong thành Trường An, cũng là ngày các sĩ nữ nhà huân quý có thể thoải mái khoe vẻ đẹp, càng là ngày mà dân đen có thể nhìn thấy mặt mỹ hảo nhất các sĩ nữ huân quý ở khoảng cách gần.
Phó phụ trong nhà đã dậy từ sớm, ai nấy nỗ lực làm việc như lên cơn vậy, đến trưa bọn họ làm xong hết công việc cả một ngày, sau đó mắt trông mong nhìn Thôi nương tử.
"Kẻ nào kẻ nấy chỉ biết ăn, chỉ biết đưa tay ra xin tiền, sống như lợn vậy. Lang quân lại còn phải phát tiền cho các ngươi." Thôi nương tử hùng hổ ném đồ thêu xuống, mang một cái hộp đầy tiền trong phòng ra:
Tú nương Nhị Phì, trù nương Tam Phì, Tứ Phì, khâu chăn đệm Ngũ Phì, Lục Phì, Thất Phì, thêm vào Bát Phì làm việc nặng, Cừu Phì đánh xe, nuôi ngựa, thêm vào Thập Phì trông cửa, mỗi người được 100 tiền. Các phó phụ mới tới mỗi người 50 tiền.
Đợi đám phó phụ cho tiền vào túi đeo bên hông, chạy khắp nhà kêu leng keng, Thôi nương tử mặt âm trầm lấy nắm trâm đồng ra, phát mỗi người một cái. Còn về ba nam phó cũng vậy, để lại sau này lão bà dùng.
Trâm đồng vàng óng, nhìn chẳng khác gì trâm vàng, tâm tình đám phó phụ cũng vui như được nhận trâm vàng vậy.
Trâm trên đầu Thôi nương tử không phải bằng đồng, mà là vàng thực sự, do lang quân tặng nàng.
Thấy đám phó phụ vội vàng gài trâm lên đầu, Thôi nương tử nghiến răng nói:" Lang quân nói, trừ Bát Phì, Cửu Phì, Thập Phì ở lại trông nhà, còn lại có thể ra phường đi dạo."
"Biết các ngươi bị nhốt ở Dịch đình cung sắp điên rồi, cảm thông cho các ngươi, trước canh bốn phải về nhà, nếu canh bốn còn chưa về thì khỏi cần về nữa."
"Nếu không nhịn được đi tìm nam nhân, tốt nhất chùi mép cho sạch, nếu để lại rắc rối, các ngươi tự biết hậu quả. Dám làm hỏng gia phong đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."
Đám phó phụ đồng thanh vâng lời, túm năm tụm ba rời Vân gia, dựa theo ký ức cũ tìm nơi vui chơi.
Đêm nay không giới nghiêm.
Vân Sơ chẳng thảnh thơi như thế, y rất bận rộn, tối nay y phải dùng lượng lớn đèn lồng trang trí phường Tấn Xương thành bất dạ thành. Khi nhà Trương Hạ làm đèn Khổng Minh, các công tượng làm đèn khác cũng bận rộn, hơn nghìn chiếc đèn sẽ chiếu sáng rực đường phố phường Tấn Xương.
Thực ra Vân Sơ rất muốn tới thủy lục pháp hội Khúc Giang do Huyền Trang chủ trì, y thực sự muốn đi xem Vân Na bị Huyền Trang dày vò thành bộ dạng gì rồi.
Đáng tiếc hôm nay có hoàng đế, hoàng hậu xuất hiện, cho nên quy định quan viên dưới thất phẩm và chó không được vào, chỉ có thể quỳ ở bên ngoài ôm nến cầu khẩn cho vong linh.
Lần trước nói chuyện với con khỉ già kết thúc không vui vẻ gì, Vân Sơ không thấy ông ta nữa.
Bận rộn đi khắp phường đốc thúc mọi người treo đèn lên, chỉ đợi trời tối sẽ châm lửa tranh đua với trăng sao.
Ti thiên giám dự vào, Tết Nguyên Tiêu năm nay sẽ xuất hiện cảnh tượng kỳ dị nhật nguyệt tranh huy, được coi là điềm lành, chứng minh hoàng hậu thực sự của Đại Đường sắp xuất hiện.
Vào Tết Nguyên Tiêu, trăng lên từ bốn giờ hơn, lúc đó mặt trời chưa xuống núi, cảnh tượng nhật nguyệt tranh huy liền xuất hiện. Đây là một hiện tượng thiên văn cực kỳ bình thường.
Chẳng biết vì sao ti thiên giám muốn kéo hoàng hậu vào thiên tượng này. Phải biết rằng, hoàng hậu của Lý Trị, Vương hoàng hậu vẫn sống rất tốt, chẳng có dấu hiệu nào sẽ đột tử, vì sao lại nói là hoàng hậu chân chính sẽ xuất hiện?
Chuyện này không chỉ Vân Sơ thấy nghi hoặc, bách tính bình thường cũng nghi hoặc, chỉ có Địch Nhân Kiệt gần đây rất tích cực tới phường Tấn Xương góp vui là không nghi hoặc.
Hắn cho rằng đây là dấu hiệu Đại Đường sắp thay hoàng đế, dù sao ti thiên giám không được ý chỉ của hoàng đế sẽ không dám nói linh tinh.
Vân Sơ biểu thị không hiểu, còn đuổi Địch Nhân Kiệt đi viết một ít câu đố, bảo hắn đừng viết thứ khó hiểu, tất nhất là người biết vài chữ có thể đoán ra đem đèn lồng đi.
Địch Nhân Kiệt cho rằng không nên, cảm thấy phải viết ra câu đố mà đại bộ phận không cách nào đoán được, tốt nhất là một trăm cái đèn lồng, không ai lấy đi được cái nào mới thể hiện được sự không tầm thường của phường Tấn Xương.
"Chỉ bọn bại não mới làm thế!" Vân Sơ tức tới bắt đầu chửi mắng rồi:
"Bại não là gì?"
Vân Sơ đưa hắn một cái gương đồng nhỏ.
Địch Nhân Kiệt nhìn mình trong gương, bày ra vẻ mặt tự luyến ghê tỏm, gần đây hắn không còn che giấu gì khi ở trước mặt Vân Sơ nữa:" Tuy không so được với Phan Anh, cũng có thể sánh với Tống Ngọc."
"Vân huynh, đoán đố chú trọng tầng tầng bao phủ, phải gỡ từng lớp mới thấy sự thực, vậy mới thú vị. Ngươi làm thế chẳng phải đoán, là chuẩn bị tặng không đèn cho người ta."
Vân Sơ thừa nhận:" Ta hi vọng toàn bộ người trong thành Trường An tới phường Tấn Xương đoán đố, ta cũng hi vọng họ đem hết đèn về nhà."
"Làm thế vì cái gì, đèn phường Tấn Xương làm rất đẹp, mang về có thể treo ở đại môn, không nên lãng phí như thế ..."
Địch Nhân Kiệt miệng nói, tay thì cầm cái đèn lồng lên nhìn, xoay một vòng liền phát hiện ra năm chữ -- Hiệu vàng Đức Thắng Long, phía dưới còn có hai hàng chữ nhỏ --- Vàng đủ mười phần, mua bán công bằng.
Tức thì hắn nổi giận ném đèn sang bên, hét lên:" Ngươi lại đem đèn lồng đi bán à?"
Vân Sơ mặt hạnh phúc nhìn đèn lồng chi chít trong phường:" Cái này do Đức Thắng Long tài trợ đấy, trong phường không phải bỏ đồng nào."
Địch Nhân Kiệt rít:" Nhưng mất mặt."
Vân Sơ không thèm trả lời hắn, vẫy tay gọi Lưu Nghĩa tới, chỉ đèn lồng:" Bên trên viết tên Đức Thắng Long, ngươi có thấy mất mặt không?"
Lưu Nghĩa lắc đầu quầy quậy, rối rít nói:" Sao lại mất mặt ạ, Đức Thắng Long đặt phường chúng ta làm 3000 cái đèn lồng, tặng cho chúng ta, không lấy đồng nào, chỉ yêu cầu viết vài chữ lên đó, đây là chuyện tốt. Thêm vài chữ có sao đâu, người ta lại còn tặng thêm dầu đốt đèn nữa."
Tiếp đó Vân Sơ lại gọi vài người nữa tới hỏi, hòi từ ông già tới trẻ nhỏ, hỏi từ thiếu nữ tới lão phụ móm mém, ai cũng lắc đầu, nói vui lắm, trong phường chưa bao giờ tổ chức đăng sơn, ai nấy đều phấn chấn.