Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 160 - Q1 - Chương 160: Phượng Gáy Vang Trời.

Q1 - Chương 160: Phượng gáy vang trời. Q1 - Chương 160: Phượng gáy vang trời.

Cứ như cố tình vậy, Vân Sơ hỏi thêm một người, mặt Địch Nhân Kiệt đen thêm một phần.

Vân Sơ nghĩ tới đám vận động viên trên người dán đầy quảng cáo, khẳng định với Địch Nhân Kiệt:" Chỉ cần có giá thích hợp, không gì là không thể."

Địch Nhân Kiệt thấy nhân sinh qua bị phá hủy, nói gần như hét:"Sĩ bất khả dĩ bất hoằng nghị!" (Kẻ sĩ không thể thiếu lý tưởng và ý chí )

Vân Sơ không cắn câu nhai chữ với hắn, gọi người mang bút tới, viết lên cái đen lồng ... Hoa trắng nhỏ, bay đầy rời, rơi xuống đất, trắng như bột, rơi xuống nước, không nhìn thấy ... sau đó híp mắt nhìn Địch Nhân Kiệt cười hỏi:” Ngươi đoán xem là gì?”

Địch Nhân Kiệt ôm đầu kêu một tiếng thảm thiết như con lừa bị thương, chạy mất không thấy đâu nữa.

Vân Sơ rất thông cảm cho hắn, mặc dù tên này đầy tình thương bách tính, sẵn sàng giúp họ cải thiện cuộc sống, nhưng giúp thì giúp, hắn không muốn đám dân đen đó có thể đứng ngang với tài tử như hắn.

Đừng nói lưng mang quảng cáo chạy khắp thế giới, điều đó không hợp với thế giới quan của hắn, thậm chí đảo lộn nhân sinh quan của hắn.

Bách tính trả lời, Địch Nhân Kiệt không thấy khó tiếp nhận, chỉ thấy đau lòng.

Nhưng Vân Sơ hạ thấp chữ nghĩa văn chương thì hắn không tiếp nhận được, vì hắn và Vân Sơ giống nhau, đều là Thái học sinh tiền đồ vô lượng.

Chữ nghĩa văn chương là thứ cao quý, sao có thể thành đồ tầm thường ai ai cũng hiểu, thậm chí làm thứ mua vui cho bách tính bình dân, đây chắc là điều làm Địch Nhân Kiệt phát điên.

Lưu Nghĩa không có năng lực thuận tay viết câu đố tuyệt diệu như Vân Sơ, nên chỉ đành sùng bái nhìn lý trưởng múa bút như bay, người đi theo sau lý trưởng cũng ngày một nhiều, song không dám quá mức ồn ào, sợ làm ảnh hưởng tới y.

Khoảng hơn bốn giờ chiều, vầng trăng nhàn nhạt từ hướng đông lệch bắc bay lên, Vân Sơ cũng vừa vặn viết xong câu đố cuối cùng ... Đầu đội giá bút đỏ, thân mặc áo sặc sỡ, cao giọng ca một khúc, mặt trời đỏ phương đông! Đoán một loại gia cầm.

Nghe phường chính đang lắc lư đầu bắt chước người đọc sách đọc câu đố, Nhị Ngưu hiếm hoi lắm mới một lần rời khỏi nhà tắm, đột nhiên mắt sáng lên chỉ Vân Sơ:" Lý trưởng là gà trống, lý trưởng là gà trống!"

Nhị Ngưu vừa hô xong câu này, đám trẻ con xung quanh tựa hồ cũng sực tỉnh, ríu rít chỉ Vân Sơ kêu lên:" Lý trưởng là gà trống."

Vân Sơ nhìn Nhị Ngưu:" Nếu ngươi đọc được câu đó ra, cái đèn này là của ngươi."

Nhị Ngưu không cần suy nghĩ, đọc làu làu: "Đầu đội giá bút đỏ, thân mặc áo sặc sỡ, cao giọng ca một khúc, mặt trời đỏ phương đông!"

"Lý trưởng là gà trống."

Vân Sơ co chân đá một phát vào mông Nhị Ngưu:" Lý trưởng không phải là gà trống, đáp án là gà trống."

Cười mắng xong trong ánh mắt hâm mộ của đám trẻ con, Vân Sơ lấy cái đèn đỏ rừng rực viết đầy quảng cáo giao cho Nhị Ngưu.

Y tin rằng Nhị Ngưu tới chết cũng không quên được cảnh này, không quên mình lần đầu tiên dùng trí tuệ lấy được một cái đèn lồng.

Ngẩng đầu lên nhìn trời, tới lúc rồi, hôm nay cho người Trường An một đêm khó quên.

Trời dần dần tối, phường Tấn Xương lại dần dần sáng.

Dưới ánh sáng của mấy chục chiếc đèn đỏ, con phượng hoàng ở cổng phường Tấn Xương như sống lại, ánh đèn chiếu cho nó đỏ rừng rực như tắm trong lửa.

Những người đang vội vàng tới Ao Khúc Giang cầu kinh đều dừng chân lại nhìn.

Vân Sơ tiếc lắm, y vơ vét hết cả phường Tấn Xương chỉ vẻn vẹn tìm được 37 cái gương đồng, mà trong đó có 14 cái thuộc về Vân Na, 2 cái thuộc về Thôi nương tử, và 2 cái của Vân Sơ.

Để con phượng hoàng có hiệu quả ánh đèn sân khấu, Vân Sơ liền một lúc hiến ra quá nửa số gương đồng.

Nến mỡ trâu phát ra ánh sáng không được ổn định cho lắm, qua lớp lụa đỏ mong manh tới gần như không tồn tại chiếu ra ánh sáng màu đỏ, tiếp đó được gương đồng phản sạ, rồi lại có ánh nến khẽ lay động, khiến con phượng hoàng như đang cử động.

Hiện giờ xem ra mục đích thu hút ánh mắt người dân Trường An đã làm được rồi.

Vân Sơ sở dĩ làm ra động tĩnh lớn như thế, mục đích lớn nhất chính là giúp những phường dân kinh doanh nhỏ trong phường bán đồ.

Tết Nguyên Tiêu ba ngày không giới nghiêm, tất nhiên cũng không cấm thương cổ mua bán, cho nên những người bán khăn tay, bán đồ chơi gỗ, bán mặt nạ Côn Lôn, bán đồ trúc, bán đồ gỗ, đồ sắt, cùng bán kẹo mạch nha, búp bê đất, các loại đồ gốm, các loại món ăn. Trong ba ngày này sẽ bày quán bán hàng trong phường.

Vì trong ba ngày này buôn bán, họ sẽ không bị hành đầu, tứ trường, nha tử bóc lột bán được bao nhiêu của mình bấy nhiêu.

Trước kia phường Tấn Xương chẳng những sập xệ mà còn cũ nát, cho dù có một số người vì chùa Đại Từ Ân mà tới du ngoạn cũng bị sự bẩn thỉu ở nơi này làm vội vàng tới, vội vàng đi.

Hôm nay khác rồi, nhất nhiều người cho rằng Tết Nguyên Tiêu là một cơ hội làm ăn tốt.

Vân Sơ cũng nghĩ như thế, đồng thời cho rằng có một trọng điểm trong này.

Sạch sẽ.

Đó là yêu cầu dứt khoát của Vân Sơ với phường dân, quần áo phải sạch sẽ, đầu tóc chân tay phải sạch sẽ, hàng hóa phải bày biện ngăn nắp. Bán đồ ăn phải đeo khẩu trang làm bằng vải, không được để nước bọt bắn vào thức ăn, càng không được dùng tay bẩn chạm vào thức ăn, phải dùng đũa trúc sạch sẽ gắp.

Sau khi số người bị con phượng hoàng ở cổng thu hút đủ nhiều, Vân Sơ đưa cái loa cực lớn lên miệng người biểu diễn kỹ xảo miệng, để hắn bắt chước tiếng phượng hoàng kêu.

Trước kia hắn bán nghệ ở chợ Tây bị người ta coi là ăn mày, đã bao giờ nhiều người xem như thế, tuy bị Vân Sơ bố trí trong góc tối, người xem không nhìn thấy hắn, hắn vẫn hồi hộp. Vội vàng điều chỉnh hô hấp, ổn định tinh thần, dùng hết sức bình sinh phát ra tiếng phượng gáy.

Cổng phường huyên náo, đột nhiên có tiếng chim kêu vang vọng tận trời cao, nghe giống tiếng hạc kêu, nhưng lại du dương hơn.

Đám đông tức thì nhìn ngó xung quanh tìm nơi phát ra âm thanh.

Lưu Nghĩa bước lên đài cao, hồi hộp tới run chân, nhưng ông ta biết chuyện không được làm hỏng, thi lễ với mọi người, ra sức hét to át sợ hãi:" Phượng ca một tiếng, quốc thái dân an ~~~"

Lời vừa mới dứt, lại có tiếng phượng gáy trong trẻo sau cổng phường truyền tới, đám đông yên ắng hẳn. Vân Sơ dùng quạt khẽ phẩy ánh lửa, tức thì ánh sáng lay động, tiếp ngay đó con phượng hoàng lớn đang đứng không nhúc nhích ở cổng phượng tựa hồ đang vỗ cánh dập dờn.

"Á, phượng hoàng đang múa kìa."

Không biết ai la lên một tiếng, tức thì mọi người nhìn cả vào con phượng hoàng, không ít người hét lên sợ hãi, người thì lùi lại. Trong ánh lửa đỏ, con phượng hoàng lớn đúng là đang lay động, cái bóng lớn dưới đất chập chờn. Có người lập tức quỳ xuống lạy, mồm khấn bái liên hồi, làm thêm nhiều người quỳ xuống.

"Phượng ca hai tiếng, bốn biển thanh bình ~~~"

Lưu Nghĩa lại lần nữa hét lên lời cát tường, đám động tức thì đứng nghiêm, thần thái trang trọng vô cùng.

Lại một tiếng phượng gáy nữa, lần này rõ ràng mang theo vẻ vui tươi, Lưu Nghĩa thấy đám đông bắt đầu nghe lời rồi, dồn hết sức hét lên:" Phượng ca ba tiếng, phúc thọ an khang ~~~ MỞ CỔNG PHƯỜNG ~~~

Bình Luận (0)
Comment