Lời Lưu Nghĩa vừa nói ra, ca cổng phường một lớn hai nhỏ từ từ mở ra, tuy thế đại môn bị chặn lại, mọi người chỉ có thể từ tiểu môn đi vào, nhưng qua đại môn, mọi người nhìn thấy rõ ràng ở tận cuối hai hàng đèn lồng đỏ có thứ khổng lồ đang từ từ bay lên, đám đông lại lần nữa phát ra tiếng kêu lớn.
Cả một góc thành Trường An xôn xao.
Vân Sơ đứng bên cổng phường, chẳng có tí kích động nào, tập trung tinh thần dùng cách xem quân số để đếm dòng người, thấy nửa tiếng số người vào phường trên năm nghìn thì thở phào. Với tốc độ này, lưu lượng người tối nay hẳn là không dưới ba vạn.
Chuyện còn lại phải xem đám thương hộ, làm không được thì y cũng tận lực rồi.
"Ngươi ngay cả chuyện thương cổ cũng làm."
Một người đeo mặt nạ Côn Lôn nô tới bên cạnh Vân Sơ, giọng rít lên giận giữ.
Vân Sơ quay sang chỉ thấy người này tầm thước, đầu búi tóc anh hùng, thân vận lam bào, chân mang giày da màu đen ống cao, rõ ràng là đã chuyên tâm ăn mặc một phen. Y cũng lấy một cái mặt nạ Côn Lôn nô ở bên hông đeo lên, nói với tên Côn Lôn nô kia:" Bây giờ tới một nơi hợp với thân phận của ngươi không?"
Bỏ đi cái mặt nạ, Địch Nhân Kiệt hùng hổ nói:" Ta không phải là người vì sao không ăn thịt, không hiểu dân sinh gian khó, càng biết đạo lý dân là quý vua là nhẹ, nhưng cái bộ dạng quân tử không tránh xa nhà bếp của ngươi làm tổn hại tới uy nghiêm của kẻ sĩ."
Vân Sơ khoác vai Địch Nhân Kiệt:" Đi nào, khi quốc gia sắp diệt vong, kẻ sĩ chết thảm hơn lợn, Tấn Huệ Đệ chết thế nào ngươi không phải không biết, càng có hoàng đế bị buộc như chó, danh môn sĩ nữ ngày trước bị người ta buộc sau ngựa kéo chết, hoặc ăn như cừu hai chân, may mắn không chết cũng bị người ta xua xuống sông chết đuối."
"Những loại chuyện này mới qua được bao năm đâu mà ngươi đã quên rồi à? Bây giờ nói cái gì mà uy nghiêm kẻ sĩ, nghe chẳng những buồn cười mà còn buồn nôn."
Địch Nhân Kiệt không cãi lại được, bực tức đeo mặt nạ Côn Lôn nô lên:" Rốt cuộc ngươi muốn đi đâu?"
"Trà trộn vào hội trường chính của thủy lục đại hội xem muội tử của ta, hôm nay nó là nữ đồng cầm đèn của Huyền Trang đại sư."
"Hả, nữ đồng cầm đèn cơ à, tốt quá .... Không đúng, vừa rồi ngươi nói gì? Trà trộn vào Ao Khúc Giang à?"
"Đúng, ta nghe nói hôm nay ở đó từ thất phẩm trở xuống và chó không được vào. Ta là viên quan tòng bát phẩm không bằng chó, muốn vào chỉ có cách trà trộn thôi."
"Trời ơi, Tả vũ vệ canh giữ chặt lắm, ngươi nghĩ hai chúng ta trà trộn được vào à?"
"Ta mặc kệ, hôm nay là ngày trọng đại của muội tử ta, làm sao thiếu ca ca được, bất kể thế nào ta cũng phải vào."
"Cơ mà Tả vũ ..."
Vân Sơ kệ tiếng la hét phản đối của Địch Nhân Kiệt, kéo hắn đi vào đường phố đông nghìn nghịt.
Trường An hôm nay như lột xác, khắp nơi là hoa đăng, hoa đăng treo trên các nôi nhà, trên các cửa hiệu, hoa đăng giăng qua các con đường, thậm chí trên tay người đi đường cũng có hoa đăng lớn nhỏ, loại đèn nào cũng có, đường nét tinh xảo, làm đường phố rực rỡ hẳn lên. Đám trẻ nhỏ kết thành từng đám chạy nhảy nô đùa, làm không khí càng nhộn nhịp.
Ngày hôm nay đặc sắc nhất là các thiếu nữ, thường ngày thực sự không phát hiện Trường An lại nhiều mỹ nữ như vậy, các trang điểm xinh tươi như hoa, tiếng cười đùa hoan lạc vang lên khắp nơi. Đó đây còn thấy nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn tay cầm ô tay giơ cao đèn lồng đi trước mở đường, theo sau hẳn là tiểu nương tử trong nhà, vì chẳng được ra đường vào buổi tối thế này, cúi đầu rụt rè nhìn quanh, vừa sợ vừa thích thú.
Đường phố đông như vậy thi thoảng và vào người khác là khó tránh khỏi, chẳng nói tới kiểu đi như lợn rừng của Vân Sơ, y chẳng thèm xin lỗi, hại Địch Nhân Kiệt không ngừng khom người xin lỗi người ta.
"Vừa rồi ngươi xô vào ngực một phụ nhân đấy."
"Ta thấy rồi, nàng còn đánh mắt với ngươi đấy, ta thấy bộ dạng nàng không xứng với ngươi nên không dừng bước."
"Thực ra trông có vẻ không tệ ... Ái dà huynh đài, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, chính là lúc thái học sinh dương uy ... Trương Giản Chi nói với ta, chỉ cần kiếm chỗ không người làm việc kia, xong việc chỉnh đốn y sam trà trộn vào đám đông ... Tiếp tục tới khi sức cùng lực kiệt."
"Thôi đi, ngươi không sợ chưa kịp làm gì đã có mấy chục tráng hán bao vây tống tiền à?"
"Sợ gì, có ngươi ở đây, một mình ngươi có thể đánh mấy chục tên mà."
Lần này tới lượt Vân Sơ hét lên, kéo Địch Nhân Kiệt đi nhanh hơn, cũng va phải nhiều người hơn, gây ra vô số tiếng chửi bởi, chửi thì không sao, tên nào có ý định động thủ là Vân Sơ cho đo đất không thương tiếc. Y chẳng để ý cảnh sắc, chẳng quan tâm tới mỹ nữ, chỉ một lòng muốn thấy Vân Na thôi.
Càng tới gần Ao Khúc Giang thì người càng đông, Vân Sơ thậm chí hoài nghi có phải người Trường An đều kéo tới đây cả rồi không? Nhìn đâu cũng thấy người với người, làm y mất cả phương hướng.
Ngang nhiên dẫm lên lưng một tráng hán đang quỳ bái dâng hương để tìm phương hướng, trong tiếng chửi điên cuồng của hắn, Vân Sơ xông vào ngoại vi Ao Khúc Giang.
Nơi này khói hương mù mịt làm người ta không mở mắt ra nổi, phóng mắt nhìn tới toàn là nam nữ khấu đầu dâng hương.
Cũng không biết rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu tội nghiệt mà lại đi xin giải thoát vào cái ngày náo nhiệt thế này.
Hai người như luồn lách như trạch cuối cùng chui ra khỏi đám đông dâng hương, trước mắt tức thì thoáng đãng, vùng nước lăn tăn sóng xuất hiện trước mắt.
Đài điểm tướng thủy quân nằm ở chính giữa Ao Khúc Giang đã bố trí thành nơi tụng kinh niệm phật, từng hàng hòa thượng đầu bóng tới phát sáng ngồi vây quanh đài không nhúc nhích.
Mấy lão tăng áo thâm quỳ trên mặt đất, hai tay chắp lại đang lẩm bẩm không ngớt, không biết là đang tụng kinh hay là chiêu hồn gọi ma.
Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt vốn định tiếp tục tiến lên thì bị hai tên toàn thân giáp trụ ngăn lại.
Vân Sơ nắm ngay lấy tay giáp sĩ đó, nói nhỏ:" Tiểu đệ ngưỡng mộ Huyền Trang đại sư đã lâu rồi, khao khát gặp một lần, mong ca ca giúp cho .."
Giáp sĩ cảm thụ được khoái cảm tiền cọ vào tay, khó xử nhìn đồng bạn mình đang tra hỏi Địch Nhân Kiệt, khó xử nói:" Không phải là không được."
Vân Sơ lập tức hiểu ý, cũng đi lên nắm tay giáp sĩ kia cẩu xin một hồi, thế là cả hai thuận lợi đi qua tuyến cảnh giới.
Cứ tưởng vậy là chuyện đơn giản qua được, ai dè đi được chưa tới hai mươi bước hai người lại bị giáp sĩ ngăn lại.
Lúc này nghe thấy tiếng cười của tên hộ vệ tầng đầu, rõ ràng hai người Vân Sơ bị người ta chơi xỏ rồi.