Dựa theo khoảng cách hai mươi bước một tầng hộ về mà tính, hai người họ muốn tới gần đài điểm tước phải qua mười tầng hộ vệ nữa.
Vân Sơ lại lấy tiền ra tặng, ai ngờ bọn khốn tiền nhận rồi nhưng không cho qua, lại còn đẩy hai người vào đám đông bên hồ.
Nhìn trái ngó phải, kẻ nào kẻ nấy tai dơi mặt chuột, chả phải người tốt.
"Đừng nhìn nữa, không trả trộn vào được đâu, trời sáng sẽ bị đưa tới huyện nha Vạn Niên đánh đòn, huynh đệ ngươi trông da non thịt mềm, đã bị ăn đòn chưa?" Một huynh đài tai dơi mặt chuột bắt chuyện:
Vân Sơ kéo Địch Nhân Kiệt đang mắt đảo tròn, khẽ nói:" Qua hai tầng hộ vệ, người ta còn chẳng kéo mặt nạ chúng ta ra nhìn, ngươi nói thế là sao?"
Địch Nhân Kiệt nghe vậy thân thiết nắm tay một vị huynh đài:" Huynh đài, chỉ cho một con đường sáng đi, hai huynh đệ ta muốn kiếm chỗ tốt có thể nhìn thấy Huyền Trang đại sư."
Có vẻ như Địch Nhân Kiệt còn quen thuộc với đám người tam giáo cửu lưu này còn hơn Vân Sơ, lập tức đàm phán xong giá tiền, chẳng những có thể giúp họ tới nơi có thể xem Huyền Trang đại sư đọc kinh, còn có thể giúp họ sáng hôm sau miễn ăn đòn.
Sau đó Vân Sơ được một đám huynh đệ tai dơi mặt chuột yểm hộ theo một mặt chuột huynh rời khỏi nơi trông coi, chui vào đám đông.
Hai người họ vừa đi, đám huynh đệ tai dơi mặt chuột cười đùa với giáp sĩ, bình luận về hai tên ngốc vừa rồi.
Mặt chuột huynh cực kỳ am hiểu địa hình Khúc Giang, luồn lách một hồi đưa bọn họ tới một con đường khá hẻo lánh, hai bên tối om, cỏ hoang mọc cao bằng nửa người, đi tới cuối con đường, không ngờ lại là cái am ni cô.
Vân Sơ ngẩng đầu lên, trên cổng có ba chữ lớn "Tĩnh Tâm Am".
Địch Nhân Kiệt nghi hoặc hỏi mặt chuột huynh:" Đây là đâu thế?"
Mặt chuột huynh hỏi lại:" Hai vị ca ca chẳng lẽ không biết Tĩnh Tâm Am là nơi thế nào à?"
Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt cùng lắc đầu.
Mặt chuột huynh nhỏ giọng nói:" Nơi này vốn là nơi ở của Vĩnh Gia công chúa."
Thấy Vân Sơ chẳng có phản ứng gì, Địch Nhân Kiệt giải thích cho hắn:" Vĩnh Gia công chúa là nữ nhi thứ sau của Cao tổ hoàng đế, hạ mình gả cho Đậu Phụng Tiết, tin đồn có dây dưa với ngoại sinh Dương Dự Chi. Về sau khi Dương Dự Chi và Vĩnh Gia công chúa giao hoan bị Đậu Phụng Tiết bắt được, bị dùng hình tới chết, sau ly hôn với Đậu Phụng Tiết, nay ở góa."
"Nếu như ta đoán không lầm, tên cẩu tặc này thấy huynh đệ chúng ta dáng vẻ tuấn tú nho nhã, chuẩn bị hiếu kính cho Vĩnh Gia công chúa làm hậu trạch."
Vân Sơ à một tiếng, mắt ghim vào người Mặt chuột huynh, chuẩn bị ra tay.
Mặt chuột huynh tức thì cảm giác không lành, rối rít xua tay:" Công chúa hiện giờ không thích thiếu niên trắng trẻo, người ta thích đen cơ, gần đây cùng Hạ Lan Tăng Già ở tại Chung Nam Sơn, hai vị huynh đài chớ hiểu làm."
Địch Nhân Kiệt chép miệng, lần nữa giải thích cho Vân Sơ:" Chắc là thật đấy, Hạ Lan Tăng Già đúng ra rất đen."
Vân Sơ thầm kêu may mắn là giờ mình cũng trắng trẻo rồi, hẳn mà Mặt chuột huynh không lừa mình, nếu như Tĩnh Tâm Am hiện giờ bỏ trống, đi vào một chuyến có thể nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Vân Na thì cũng được thôi.
Mặt chuột huynh thấy hai người đồng ý đi vào thì cười hì hì mở đại môn khép hờ, mới mở được một khe nhỏ thì tên này lẩn vào như chuột. Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt vừa định đi theo thì nghe đánh uỳnh một phát, Mặt chuột huynh bay ra, bay theo còn có cả đại môn của Tĩnh Tâm Am.
Mặt chuột rơi xuống như cái bao tải nát, đầu ngoẹo sang bên, không ư hử được tiếng nào, có thể thấy bên kia ra tay nhanh bất ngờ ra sao. Vân Sơ dùng tay bắt mạch hắn, phát hiện tên này hôn mê rồi, liền cho tay vào lòng hắn lấy ra hai hạt vàng vừa mới hối lộ, lấy lại vốn rồi lại thấy trên người tên này có rất nhiều tiền đồng, ra hiệu Địch Nhân Kiệt mở túi tiền ra, rồi vét sạch tiền của hắn.
Động tác vô cùng lưu loát.
Khi đứng lên Vân Sơ thấy Mặt chuột huynh nằm đây rất chướng mắt, cho hắn một đá vào bụi cỏ khô bên cạnh, bên đó vừa êm vừa ấm, không tới mức chết rét.
Quay đầu lại thì phát hiện Địch Nhân Kiệt đang há hốc mồm nhìn về Tĩnh Tâm Am, tựa hồ có dấu hiệu chảy nước dãi.
Vân Sơ cũng nhìn theo, tức thì đờ người chốc lát, không phải y thiếu kiến thức, mà là ni cô đứng ở cổng quá mức cao lớn vượt qua người thường. Toàn thân nàng đều bao phủ dưới lớp tăng bào rộng thùng thình phủ dài chấm gót, chỉ là gió đêm thổi làm áo dán vào người, thấp thoáng những đường cong quyến rũ của cơ thể, bộ ngực nhô cao, vòng eo thon thả, cặp mông tròn lẳn, hai chân thon dài, thân thể của nàng có thể kích thích dục vọng ở bất kỳ nam nhân nào … Chết người nhất là ngực, như hai quả bóng thổi căng muốn xé toạc áo thoát ra.
Đầu trọc, ngực nở, eo nhỏ, mông mẩy, thêm vào ni cô này cao hơn xa nữ tử người Đường bình thường, đo bằng mắt ít nhất cũng phải mét tám. Thêm vào nàng ăn mặc cực kỳ mát mẻ, trên người chỉ có một bộ tăng bào, dưới tăng bào hình như không có gì hết, thấy rõ cả chấm nhỏ gồ lên ở ngực, gió đêm lay động tăng bào, cặp chân dài miên man tới mét ba phơi bày hết bên ngoài.
Địch Nhân Kiệt giành trước Vân Sơ bỏ mặt nạ Côn Lôn nô ra, khẽ ho một tiếng đi lên thi lễ:" Tiểu sinh Thái học sinh Vân Sơ xin có lễ."
Ni cô sắc mặt như thường, ngược lại Vân Sơ nghe vậy tựa như trúng một búa lớn vào ngực, thở không thông nói không ra, nhìn trân trân Địch Nhân Kiệt, tựa hồ chưa tin trên đời này có loại người như thế.
Khi y thở đều trở lại định lên tiếng thì một bàn tay lớn từ sau nữ nhân trọc đầu vươn ra, tự nhiên đặt lên bầu ngực căng tràn của nàng, còn bóp một cái.
Địch Nhân Kiệt nhìn đồi ngực bị người ta bóp tới biến dạng, nuốt nước bọt thèm khát, hận không thể biến thành chủ nhân của cánh tay kia, giọng run lên:" Ngươi là ai?"
Một tráng hán còn cao lớn hơn cả nữ nhân đầu trọc mặc mỗi cái quần xuất hiện dưới ánh trăng, người này cực kỳ hùng vĩ, tuổi chừng ba mấy, thân thể đầy rẫy vết xẹo, trông cực kỳ có tính uy hiếp, hỏi lại:" Còn ngươi là ai?"
Nhìn lồng ngực rắn chắc như đá của hán tử đó, tên khốn Địch Nhân Kiệt thấy mỹ nhân thì chạy lên trước, thấy mãnh nam thì lùi lại sau, huých vai Vân Sơ:" Đánh được không?"