Không ngờ tráng hán tai rất thính, nghe được lời Địch Nhân Kiệt nói với Vân Sơ, cười phá lên:" Được, chỉ cần bất kỳ tên nào trong các ngươi có thể đánh bại mỗ gia, hôm nay Công Tôn đi theo kẻ đó."
Vân Sơ đã nhận ra người kia, giờ mới lên tiếng:" Huynh đệ bọn ta tới Tĩnh Tâm Am không phải vì mỹ nhân, ngài và vị Công Tôn nương tử đây đang làm gì, xin cứ tiếp tục, huynh đệ bọn ta chỉ muốn mượn một gian hậu trạch của am, xem thủy lục đạo tràng thôi, không biết được chăng?"
Tráng hán cười khùng khục:" Cả trăm trận chiến cùng quân địch, nơi nào cũng nguyện đắp cỏ xanh, với mỗ gia và Công Tôn mà nói, Tĩnh Tâm Am hôm nay là chiến trường hết, không có nơi nào cho các ngươi đâu."
Là một đoạn trong Nam nhi hành, Địch Nhân Kiệt thần sắc quái dị. Vân Sơ quan sát cái am ít nhất 50 mẫu này, cảm thấy tên khốn Bùi Hành Kiệm làm khó y, đến voi giao phối kia cũng không cần tốn chỗ như vậy.
Nữ tử kia bị Bùi Hành Kiệm trêu ghẹo, chẳng những không có chút thẹn thùng nào, còn cố ý dựa vào lòng Bùi Hành Kiệm, tựa hồ trách hắn nhiều lời với đám tiểu tử nhãi ranh, quấy rầy chuyện tốt của họ.
Mặc dù không biết hai người này vì sao muốn làm cái chuyện kia vào thời gian này, tai nghe thấy tiếng Phạn hùng hồn vang lên sau Tĩnh Tâm Am. Vân Sơ đã bắt đầu mất kiên nhẫn, với y mà nói mỹ nhân khổng lồ gì đó, Bùi Hành Kiệm gì đó chẳng quan trọng bằng việc y đi chứng kiến ngày trọng đại của muội tử.
Hôm nay ra ngoài không thể mang theo đao kiếm thương được rồi, càng không thể mang theo cung, nhưng Vân Sơ am hiểu rất nhiều loại vũ khí, y rung ống tay áo một cái, tức thì một cái roi đen tới ánh lên từ trong ống tay áo chui ra như rắn, rơi xuống đất còn xếp thành vòng tròn.
Địch Nhân Kiệt hành động rất quyết đoán, thấy vậy nhào ngay ra ngoài, hắn thấy chỉ cần Vân Sơ quấn lấy được tráng hán kia thì hắn sẽ quấn lấy mỹ nhân kia.
"Ngươi thực sự không định nhường cho ta một gian phòng à?" Giọng Vân Sơ từ sau mặt nạ Côn Lôn Nô truyền ra rất lạnh:
Bùi Hành Kiệm vẫn cứ cười:" Được, không dùng tới đao kiếm, xem ra ngươi không có ý giết người, vậy mỗ cũng không lấy mạng ngươi nữa."
Vân Sơ vẫy tay, chiếc roi như con rắn đen xé gió lao đi, hướng thắng yết hầu Bùi Hành Kiệm.
Bùi Hành Kiệm đẩy mỹ nhân trong lòng ra, vươn tay phải, chuẩn bị đỡ roi, chỉ cần tóm được roi, hắn có lòng tin tiếp cận địch, cho tám chục chuyền vào bụng tên tiểu tử phá hỏng chuyện của hắn.
Thấy roi sắp chạm vào cánh tay mình, Bùi Hành Kiệm biến quyền thành trảo, tóm lấy.
Không ngờ đúng lúc ấy bóng roi trượt qua như chớp, mang theo tiếng rít nho nhỏ, chuyển hướng nữ nhân trọc đầu, nữ nhân tên Công Tôn kia cũng chẳng phải phế vật, lách người né ngay. Chỉ tiếc, người thì né được rồi, góc áo lại bị roi bắt được, Vân Sơ rũ cổ tay, cuộn sóng từ đầu roi lan đi, roi quấn lấy áo, chỉ nghe roẹt một cái, thứ duy nhất che thân của nàng bị roi xé rách tan nát, tức thì toàn thân trần truồng phơi bày ...
Đừng thấy nàng cao lớn nhưng chẳng hề thô kệch, chỉ thấy vải rơi lả tả hiện ra bờ vai thon thon, bầu ngực rung rinh, cái eo nho nhỏ, cặp đùi trắng nõn dài miên man … nữ nhân đó mặc áo đã khiến người ta mất hồn, giờ càng điên đảo chúng sinh.
Ánh mắt Địch Nhân Kiệt rực sáng, nữ tử thét lên kinh hãi, ôm ngực ngồi xuống đất che hết cảnh xuân rực rỡ trong thoáng chốc đó.
Bùi Hành Kiệm nổi điên, gầm lên lao tới như hổ vồ, thà ăn roi cũng muốn áp sát Vân Sơ, băm vằm xé xác thứ tiểu tặc vô sỉ này.
Vân Sơ cười nhẹ, chẳng dây dưa với hắn, roi quấn lấy đại môn Tĩnh Tâm Am, dùng lực kéo một cái, người vọt lên không, chân liên tục đạp tường, nhảy lên đại môn, tiếp đó mượn lực nhảy tiếp lên nóc nhà, chạy sâu vào trong am, nhẹ nhàng như cánh én.
Bùi Hành Kiệm vồ hụt thành thằng ngốc, lửa giận ngút trời, hắn to lớn nặng nề, không nhảy được lên tường, xoay người chạy hùng hục đuổi theo.
Địch Nhân Kiệt thấy nữ tử kia trần truồng ngồi trên mặt đất, ra sức vơ lấy mấy mảnh áo rách che lên người, tuy mắt hau háu nhìn bờ mông to lớn tròn vành vạch trắng hếu cực kỳ bắt mắt trong đêm, nhưng hắn rất lịch sự đi tới chắp tay:" Tiểu nương tử nếu không chê, tiểu sinh có một cái trường sam có thể che người."
Công Tôn vừa thẹn vừa giận, rít lên:" Cẩu tặc, xéo đi."
Địch Nhân Kiệt từ tốn giải thích:" Tại hạ không phải là cẩu tặc, mà là một thái học sinh, chuyện gấp đành phải ứng biến, tiểu nương tử nên khoác y phục lên đi, tránh bị lạnh."
"Cẩu tặc cút đi."
"Tại hạ nói rồi, tại hạ là Thái học sinh Vân Sơ, không phải cẩu tặc."
Vân Sơ nhảy qua nhảy lại trên nóc nhà, linh hoạt như lò xo. Bùi Hành Kiệm như gấu lớn ở dưới điên cuồng truy đuổi, hắn giận tới sắp mất trí rồi.
Chỉ chốc lát hắn mất dấu Vân Sơ, đổi lại khiến đám ni cô trong am chó chạy gà bay.
Bùi Hành Kiệm đứng giữa am rống lên:" Cẩu tặc, ra đây cho lão tử."
Giọng Vân Sơ từ trên nóc nhà truyền xuống:" Ta đã nói rồi, ngươi muốn làm gì thì làm, ta chỉ muốn mượn một góc xem thủy lục đại hội, sao nói mãi mà ngươi không hiểu nhỉ?"
Lời vừa dứt thì một viên gạch nặng mười mấy cân ném về phía âm thanh phát ra, đập vỡ mái cong, đập thủng mái nhà, tiếp đó ngói rơi rào rào.
Mà bóng dáng Vân Sơ thì chẳng thấy đâu.
Bùi Hành Kiệm là mãnh tướng trên mình ngựa, liên châu tiễn của hắn ít có địch thủ, chỉ tiếc hôm nay hắn chỉ mang theo đao, nhưng đao pháp của hắn cũng vang danh Trường An, khoái đao Bùi Hành Kiệm mấy người địch lại, vậy mà hôm nay thua thiệt lớn.
Không tìm được Vân Sơ, Bùi Hành Kiệm lại nhớ tới Công Tôn ở cổng, vội vàng chạy về, chỉ thấy Công Tôn ôm trong lòng một bộ thanh sam khóc tấm tức, mà tên cẩu tặc vô sỉ khác thì không thấy đâu, ngửa cổ gào thét điên dại, Bùi đại tướng quân hắn đã bao giờ bị chơi đùa như thế.
Giết, nhất định phải giết cho bằng được tên cẩu tặc kia.
Nóc nhà của người Đường không chắc chắn lắm, người thể trọng không quá 130 cân như Vân Sơ có thể qua lại như bay. Còn loại nam nhân trên 200 cân như Bùi Hành Kiệm muốn lên nóc nhà rất khó, bước một phát là thủng một hố khỏi sửa.
Tĩnh Tâm Am thực sự ở rất gần đài điểm tướng, cách trăm mét nước, có thể nhìn thấy đài điểm tướng sáng rực như ban ngày.
Lúc này một số hòa thượng tay cầm pháp khí đã đi lên, nào là mõ tròn, nào là mõ dài, chập cheng, khánh, đang lần lượt phát ra tiếng động kéo dài, tựa hồ đang kiên nhẫn chờ đợi Phật Tổ giáng lâm.
"Cẩu Tặc, ra đây ~~~"
Tiếng gầm gừ của Bùi Hành Kiệm vẫn thi thoảng từ trong sân truyền ra, Vân Sơ ngoáy lỗ tai, tên này đúng là ồn.
Kiếm một chỗ mái ngói sạch sẽ, Vân Sơ ngồi xuống, lấy ra miếng cam thảo ngậm trong mồm, ánh mắt nhìn về đài điểm tướng đầy ôn nhu.
(*) Cả Vân Sơ lẫn Địch Nhân Kiệt, không tên nào tử tế =))