Nếu như bỏ đi tiếng ồn do Bùi đại tướng quân gây ra, tổng thể mà nói nhạc Phật có thể khiến lòng Vân Sơ hoàn toàn yên tĩnh, quét sạch mọi tâm trạng xấu thời gian qua.
Nghĩ tới tiếng hát như vịt của Vân Na, Vân Sơ không nhịn được cười, nhớ tới quãng thời gian đi chăn cừu ở bên Thảo Mãnh Hồ, đàn cừu trắng đi trước, Vân Sơ theo sau, Vân Na ngồi trên cổ y ca hát, đó luôn là lúc y thấy vui vẻ nhất.
Không biết Tắc Lai Mã sinh con chưa, nàng luôn khao khát có một nhi tử thân sinh cường tráng.
Vân Sơ còn nhớ khi Tắc Lai Mã sinh ra Vân Na, nhìn thấy đó là nữ hài, thất vọng trong mắt nàng tựa hồ có thể ngưng kết thành nước.
Vân Sơ thích Vân Na lắm, từ khi đứa bé đó sinh ra y đã thích rồi, tình cảm đó càng giống phụ thân thích nữ nhi, không giống huynh trưởng thích muội muội.
Vì thế Vân Na tuy không được mẹ thích, nhưng nó có được hết thảy yêu thương quan tâm cần có từ chỗ Vân Sơ.
Chiếc đèn Khổng Minh cực lớn của phường Tấn Xương đã lên cao lắm rồi, trong đêm đen trở nên hết sức bắt mắt, cả bốn chữ "thiên hạ thái bình" cũng nhìn thấy rõ ràng.
Xem ra chuyện làm ăn của phường Tân Xương nhất định rất khá, Lưu Nghĩa muốn thu hút thêm nhiều người Trường An tới phường Tấn Xương du ngoạn.
Bất tri bất giác trăng đã lên giữa trời, trắng trắng, tròn tròn tựa như bầu vú của Công Tôn ... Vân Sơ tát mình một cái, tiếp tục nghĩ ... Ánh trắng mát lạnh rải khắp mặt đất, rất vô tư, rất mỹ lệ.
"Vân Sơ, thằng vương bát đản, mai gia gia tới thái học, băm xác ngươi thành muôn mảnh."
Bùi Hành Kiệm kiếm được thang, đang tìm Vân Sơ khắp nơi, hắn mấy lần lên nóc nhà, đi được vài bước đã dẫm nát vô số ngói, đành phải xuống.
Phòng trong Tĩnh Tâm Am rất nhiều, còn nhấp nhô lên xuống, khiến khắp nơi là bóng đen, Bùi Hành Kiện muốn tìm hết một lượt mái nhà thì chắc là trời sáng rồi.
Còn về phần tìm người giúp thì đoán chừng Bùi Hành Kiệm chưa bao giờ nghĩ tới, hắn cũng không muốn người ta biết tình nhân của mình bị hai thằng nhãi nhìn sạch sẽ.
Người Trường An sở thích gì không nói chứ ở chuyện tư tình nam nữ thì cực kỳ nhiệt tình.
Nếu không chuyện thái tông hoàng đế ngủ với đệ muội, hoàng đế hiện thời ngủ với tiểu mụ, Hứa Kinh Tông và nhi tử có thù đoạt thê, đã chẳng truyền bá tới ai ai cũng biết.
Bùi đại tướng quân không muốn đường phố Trường An ngày mau bàn tán chuyện ướt át Bùi Hành Kiệm tam nam đoạt nhất nữ, trở thành mồi nhắm rượu cho người Trường An.
"Nữ nhân đó không tệ ..." Vân Sơ chép miệng, tiếp tục nhìn lên đài điểm tướng đầu thì tấm thân nõn nà mà mịn màng ấy, những đường cong nhấp nhô lên xuống chết người ấy, lúc đó y chỉ nhìn lướt qua nhưng đã in sâu trong đầu:
Lúc này tiếng ca của tăng nhân đã trở nên hùng hồn, một khi tiếng ca của họ cao vút lên chính là lúc Huyền Trang xuất hiện.
Phật âm rất thú vị từ bình đạm ung dung, trở nên xa xăm cô tịch, từ ấm áp vong ngã trở nên hùng hồn bao la, tới co vút tận mây, cả quá trình như con sông lớn từ chảy róc rách tới dung hợp, phẳng lặng rồi cuồn cuộn đổ xuống ba nghìn thước.
Cả quá trình giống như thân hình mạn diệu của Công Tôn nhấp nhô lên xuống, như tiếng rên siết của nàng từ từ say mê rồi tới cao vút không thể kiềm soát.
Bùi Hành Kiệm thực sự rất phiền toái, cái đầu của hắn từ góc tường thò ra, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Sơ nấp trong bóng tối.
Hắn đứng ở chỗ sáng, trăng trắng bệch chiếu cho đôi mắt hắn phản quang, làm sao mà nhìn thấy Vân Sơ trong chỗ tối chứ?
"Cẩu tặc, ta nhìn thấy ngươi rồi."
Bùi Hành Kiệm rống lên, đợi một lúc không thấy động tĩnh gì liền rụt đầu xuống, Vân Sơ vẫn nín thở mắt nhìn về đài điểm tướng, tai nghe Phật âm, đầu hồi tưởng thân thể trắng phau phau của Công Tôn, thật đúng là tác phẩm hoàn mỹ của tạo hóa!
Còn cái gấu chó làm ồn bên cạnh, y chẳng buồn để ý.
Quả nhiên cái đầu của Bùi Hành Kiện lại lần nữa xuất hiện bên tường, lại nhìn lần nữa, xác định không có ai ở đây vừa chửi vừa xuống thang.
Cái trò con nít đó làm sao lừa được Vân Sơ, lúc này y mới duỗi hẳn người nằm luôn lên mái ngói, Phật âm đang cao dần, Vân Na đầu đội mũ hoa sen, người mặc áo hoa sen, chân đi hài hoa sen, tay cầm đèn hoa sen cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Nó xuất phát từ góc trái đài điểm tướng, mỗi lần bước lên một bậc, đèn trong tay như sáng lên một phần, đợi nó bước tới chín bậc, đèn rực sáng, sáng tới mức làm người ta không thể nhìn thẳng, tựa như tiên đồng.
Huyền Trang mặc áo cà sa gầm chân đi đất, đầu trọc, được Vân Na dẫn lên đài điểm tướng.
Khi ông ta khoanh chân ngồi xuống đài sen chính giữa đài điểm tướng, tiếng Phạn cao vút dừng lại.
Vân Na đặt cái đèn thần kỳ kia dưới chân Huyền Trang, hai tay chập lại giọng non nớt nói lớn:" Phật tổ từ bi."
Một đám tăng nhân tức thì chắp tay hướng về phía Huyền Trang hô cao:" Phật tổ từ bi."
Huyền Trang mở to mắt, tựa hồ nhìn phía trước, lại tựa hồ nhìn trời đất, chắp tay lại:" Phật tổ từ bi."
Giọng Huyền Trang truyền đi một cách rõ ràng từ đài điểm tướng, dù cách cả một mặt hồ, không ngờ Vân Sơ vẫn nghe thấy.
"Từ xưa rất xưa, khi hỗn đồn chưa tách, linh trí đã mở, linh trí mở, thiên địa khổ, trời đất tách, chúng sinh khổ, khi Phật chưa giáng lâm, trí tuệ chưa có .. . Đáy nước cá bơi, tầng không chim lượn. Nếu hỏi đi đâu, vãng sinh tịnh vực, có sinh ắt có diệt, cần gì phải khóc ..."
"Quan tự tại bồ tác, hành thâm bạn nhược ba la mật, độ hết thảy khổ nạn, xá lợi tử, sắc khác gì là không, không chẳng khác gì là sắc, sắc tức là không, không tức là sắc ..."
Huyền Trang tụng kinh, vạn vật im lặng, ngay cả đám quạ lắm mồm ở Khúc Giác lúc này cũng ngừng ồn ào, cả đất trời này, tựa hồ chỉ còn tiếng tụng kinh của Huyền Trang.
Từng câu kinh văn truyền vào tai Vân Sơ, Vân Sơ lại chỉ để ý tới Vân Na đang quỳ nơi đó, khi Huyền Trang tụng kinh một lượt thì nó cử động sáu lần, đôi chân ngắn ngủi nần nẫn đi liên hoa hài cử động bảy lần, gãi tai hai lần, một lần đưa tay lên rõ ràng định ngoáy mũi, cuối cùng không dám.
Bùi Hành Kiện tựa hồ chấp nhận số mệnh rồi, không còn như con gấu chó nổi điên sục sạo khắp nơi tìm Vân Sơ nữa, dưới sự bao phủ của Phật pháp, tất cả những thứ đều tiêu tan.
Trong đầu Vân Sơ cũng không còn xuất hiện thân thể trần truồng của Công Tôn nữa.
Khi Huyền Trang tụng kinh một trăm lần, Vân Sơ nhảy xuống khỏi tường cao, Huyền Trang tụng kinh thêm tám lần nữa là Vân Na có thể về nhà rồi, Vân Sơ thương muội tử bị lạnh cả đêm, muốn về làm cho nó ít đồ ăn nóng.
Đang nghĩ xem là hồn đồn tốt hơn hay là hồ lạt thang tốt hơn thì hai luồng kình phong ập tới.
Vân Sơ hai chân đạp dất, người lao vút về phía trước, hai luồng kình phong lướt qua sau lưng y.
Không kịp nhìn xem kẻ tập kích mình là ai, Vân Sơ lao ngay vào bụi cỏ khô không nhúc nhích.