Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 165 - Q1 - Chương 165: Nguyên Tiêu Trường An Lạc Vô Biên. (1)

Q1 - Chương 165: Nguyên Tiêu Trường An lạc vô biên. (1) Q1 - Chương 165: Nguyên Tiêu Trường An lạc vô biên. (1)

Bùi Hành Kiệm và Công Tôn đã mặc y phục đàng hoàng tay cầm kiếm từ hai bên xông ra tấn công Soái Lãng, bọn họ ra đòn bất ngờ, không nghĩ tới kẻ này cảm giác nhạy bén như thế, thoát được sát chiêu của họ trong đường tơ kẽ tóc.

Mặc y phục vào làm con người khác hẳn, Bùi Hành Kiệm tuy không anh tuấn cho lắm, tướng mạo lại thô hào, nhưng mũi thẳng trán cao, đôi mắt sáng ngời, lại hùng tráng như núi, đúng là thứ ngựa giống tốt.

Còn Công Tôn chịu mặc y phục tử tế trông cũng đoan trang trầm tĩnh, chiếc mũi dọc dừa nằm ngay ngắn, đôi mắt quắt lên rất giống cao thủ. Nhất là nhát kiểm vừa rồi, phát động sau tới trước, chém đứt mấy sợi tóc của Vân Sơ.

Tĩnh Tâm Am vì hẻo lánh, cũng khả năng vì công chúa không muốn người ngoài quấy nhiễu, cho nên cỏ hoang nơi này mọc rất cao. Vân Sơ sau khi trốn vào, hai người kia hoàn toàn không nhìn thấy.

Bọn họ lại không dám vào trong tìm kiếm, vì tên cẩu tặc đó quá gian xảo, võ công càng không tầm thường, nếu để y tập kích lại thì rất khó lường.

May mà khu cỏ hoang cũng không rộng, chừng một mẫu thôi, mắt thấy trời sắp sáng rồi, Bùi Hành Kiệm và Công Tôn một trái một phải canh bên đường, không tin tên cẩu tặc bay được.

“Cẩu tặc, ngươi đừng hòng thoát, mau mau ra đây, lão tử cho ngươi ra đi nhanh chóng.” Bùi Hành Kiệm quát lớn:

Vân Sơ chẳng thèm để ý tới tên ngốc đó, từ lúc lao vào bụi cỏ là y bò như chuột, cỏ cao trời tối, không sợ bị đối phương phát hiện ra. Tìm kiếm một hồi, chẳng mấy chốc đã tìm được Mặt Chuột huynh bị mình đá vào bụi cỏ trước.

Mặt chuột huynh ngủ rất say, hơi thở dài, đều đặn, làm người ta hâm mộ.

Vân Sơ cởi mặt nạ Côn Lôn nô ra, chu đáo buộc lên mặt Mặt Chuột huynh, buộc nút chết luôn.

Bắt thử mạch Mặt Chuột huynh, phát hiện hắn cơ bản đã tỉnh, thân thể vì chữa trị vết thương mà tự động tiến vào trạng thái ngủ say.

Vân Sơ hơi nhổm người lên, phía kia tên ngốc vẫn đang dọa dẫm, vậy thì ả Công Tôn phải ở hướng ngược lại, quả nhiên thấy bóng người dùng kiếm phạt qua phạt lại cách đó không quá xa. Y ngồi xuống, xếp thân thể Mặt Chuột huynh thành tư thế quỳ bái, thuận tiện cho hắn sau khi bị kích thích lập tức bỏ chạy.

Bố trí xong xuôi, Vân Sơ tìm cành cay khô thật cứng, đâm mạnh vào lỗ đuýt Mặt Chuột huynh.

Đúng như dự đoán, Mặt Chuột huynh bị cơn đau bất thình lình đánh thức, thét thảm thiết, hai mắt lồi ra, dùng tốc độ nhân loại khó tin được lao về phía trước.

Bùi Hành Kiệm thấy tên cẩu tặc không ngờ dám giang hai tay lao vào tập kích Công Tôn, phẫn nộ tới cực điểm, lo nàng không chống nổi, dùng hết tốc độ tới tiếp viện:” Công Tôn lùi lại, không cần liều mạng với hắn.”

Vân Sơ chẳng buồn xem kết quả cuộc chiến, từ sau cái cây đứng thẳng lên, lặng lẽ chuồn êm như bóng ma, loáng thoáng nghe thấy tiếng thét thảm thiết.

Buổi lễ kia đã kết thúc, phong tỏa cũng được giải trừ, dọc đường Vân Sơ rất thuận lợi, đến khi quay lại đường phố thì lúc này ai nấy đã tiêu hao hết tinh lực thịnh vượng, uể oải về nhà.

Đến đây thì không còn sợ gì nữa rồi, Vân Sơ hai tay chắp sau lưng, nhổ bã cam thảo ngậm cả đêm chả còn tí chất nào đi, đón ánh sáng đầu tiên trong ngày về nhà.

Nghĩ tới Vân Na sắp về rồi, lồng ngực y ấm lên, bất giác chân bước nhanh hơn, bỏ lại đám nam nữ bừa bãi cả đêm ở đằng xa.

Phường Tấn Xương vào sáng sớm rất hiu quạnh.

Trừ những người phụ trách quét dọn vẫn đang bận rộn thu dọn rác thái do đám đông dạo chơi đêm qua để lại, còn lại ai chưa ngủ như ma quỷ, mặt phờ phạc trắng bệch, vừa do là lạnh, vừa do thức đêm.

Lưu Nghĩa cứ như rình rập đợi Vân Sơ về vậy, vừa thấy y là ông già gầy gò đó nấp sau cổng phường lao ra như tên bắn:" Lý trường, hôm qua mua bán tấp nập lắm."

Vân Sơ nhìn đèn lồng treo hai bên đường không còn lại là bao, gật gù:" Làm bù số đèn thiếu đi."

Lưu Nghĩa liền nhăn nhỏ:" Nếu bù lại thì Đức Thắng Long không chịu bỏ tiền, chúng ta phải tự bỏ."

Vân Sơ nhìn cái mặt ngu ơi là ngu của ông ta:" Ngươi hỏi chưa?"

Lưu Nghĩa lắc đầu:" Chuyện này không cần hỏi cũng biết."

Vân Sơ thở dài:" Sau này đừng quyết định hộ người ta, nhất là người nhiều tiền hơn ngươi, vị trí cao hơn ngươi, lại còn thông minh hơn ngươi."

Lưu Nghĩa bị lý trưởng sỉ nhục thành quen rồi, không giận còn xấu hổ, rụt rè hỏi:" Tiểu nhân đi hỏi họ xem sao nhé?"

Vân Sơ vỗ lưng ông ta một cái:" Ưỡn thẳng lưng lên, không phải ngươi đi xin điền, mà là đi đòi tiền. Tới tìm họ nói dõng dạc vào, đèn lồng ở phường Tấn Xương bị bách tính lấy hết rồi, mau mau cấp tiền để chúng ta làm tiếp cho kịp dùng đêm nay. "

Lưu Nghĩa ưỡn lưng được hai giây, lập tức còng xuống, mặt như đưa đám:" Lý trưởng, hỏa kế Đức Thắng Long hung dữ lắm."

Vân Sơ xoay người đi luôn, không thèm để ý tới lão già này nữa, sau này y mà phát hiện nhân tuyển thích hợp sẽ đá ông ta luôn.

Vừa mới tới cửa nhà thì con báo Đại Phì từ trong nhà chui ra, cọ cọ vào chân Vân Sơ, cọ ngứa xong dựng đuôi như cán cờ nhảy lên tường, rồi lại nhảy lên nóc đại môn, kiếm một chỗ thư thái há mồm ngáp thật to, đợi mặt trời lên.

Nhờ thế Vân Sơ mới biết nhà mình nuôi con báo cái.

Tiền viện chỉ có một mình Cửu Phì dựa vào tường ngủ gật, Vân Sơ không quấy rầy người ta, lặng lẽ tới hậu trạch, vừa tới trung viện đã nghe thấy cái giọng như vịt của Vân Na, nụ cười bất giác hiện lên môi y.

Cả nhà đang vây quanh cái bàn, tham quan Vân Na ăn uống ngấu nghiến, đứa bé này ra sức gặp chân gà một hồi rồi khóc thút thít kể lể Huyền Trang ngược đãi nó.

"Mỗi ngày trời chưa sáng phải dậy bái Phật, còn phải theo một đám hòa thượng tụng kinh, cơm chẳng cho ăn một miếng ... Khó khăn lắm mới đợi tới khi triêu thực, chỉ có cháo loãng và hoàng mô mô, rau muối mặn chết người ... Ta bảo Đại Phì dùng nước rửa mới ăn được."

"Hầu Tử a gia không thích ta nữa, bình thường ta muốn gì cũng cho ta, ở trong chùa, ta muốn ăn thịt, ông ấy không cho, còn mắng ta, mấy lần giơ tay lên muốn đánh ta ..."

"Hu hu hu, các ngươi xem ta gầy đi bao nhiêu, Đại Phì gầy tới không còn ra người nữa rồi."

"Í …” Vân Na nhìn thấy Vân Sơ, tức thì nhảy xuống ghế lao tới, nhưng tay thì vẫn không chịu buông thịt ra, hớn hở khoe:” Ca ca về rồi, huynh có thấy muội ở thủy lục đại hội không, muội có ngoan không, có đẹp không?"

Vân Sơ đưa tay ra giữ đầu Vân Na, không để nó lao vào người mình, một tay xách cổ áo sau đưa nó về chỗ cũ, ngồi xuống vuốt mái tóc vàng gần như trong suốt của nó, vuốt cái chóp mũi nhỏ, yêu thương tràn ra từ mắt:" Rất tốt, rung chân, gãi tai, còn muốn ngoáy mũi, phải rồi, có mang cái đèn về không?"

Bình Luận (0)
Comment