Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 166 - Q1 - Chương 166: Nguyên Tiêu Trường An Lạc Vô Biên. (2)

Q1 - Chương 166: Nguyên Tiêu Trường An lạc vô biên. (2) Q1 - Chương 166: Nguyên Tiêu Trường An lạc vô biên. (2)

Gia chủ đã về, đám phụ nhân rối rít thi lễ, không dám vây quanh nữa mà lùi lại đứng ở phía bên cửa, chẳng hiểu sao mặt mày mệt mỏi thế rồi còn chưa chịu đi ngủ. Vân Na đang mặt mày hớn hở, nghe ca hỏi vậy tức thì tủi thân, xụt xịt rất giả:" Hầu Tử a gia không cho, nói cái đèn đó gọi là thất bảo lưu ly đăng, là chí bảo của chùa Đại Từ Ân, không thể cho muội. Ca ca, lấy về cho muội đi."

Vân Sơ cười to:" Không cho thì thôi, nhà chúng ta có cái to hơn, sáng hơn, lại bay được lên trời, lát nữa muội ngủ thật say, đợi trời tối ta dẫn muội đi xem."

Vân Na vui vẻ đồng ý, bắt đầu ôm nửa con gà gặm, gặm được hai miếng xé một miếng to đưa Đại Phì:" Ngươi cũng ăn đi, ta thấy ngươi chảy nước miếng lâu rồi."

Tiểu nha đầu Đại Phì cười ngây ngô nhận lấy, Vân Na lại kéo đĩa thịt cừu tới trước mặt, bốc cho Đại Phì một nắm, bản thân tay thịt gà, tay thịt cừu nhai không ngớt.

Thôi nương tử ở bên dùng khăn tay chấm nước mắt:" Tiểu nương tử nhà ta có khác, ăn một miếng cũng không quên người bên cạnh."

Vân Sơ chịu không nổi kiểu lúc nào cũng diễn của Thôi nương tử, hỏi:" Địch Nhân Kiệt đâu?"

Thôi nương tử đáp:" Ở phòng khách ạ, ngủ rồi, còn nói đừng quấy rầy hắn, ăn cơm cũng không dậy."

"Chắc là hôm qua chơi mệt rồi, hôm nay không làm việc nữa, ngủ một giấc đi, tối chơi tiếp."

"Lang quân tốt bụng, thiếp thân chỉ lo kẻ nào kẻ nấy chơi quen rồi, không yên phận."

Nhìn một đám nữ nhân già bộ dạng chờ mong, Vân Sơ cười:" Đường sau này còn dài, không cần để ý một hai ngày."

Mọi người được câu trả chuẩn xác từ gia chủ, thấy Vân Na đã ăn no liền dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, ai nấy ngáp ngắn ngáp dài về phòng ngủ.

Một đám tiểu nữ đồng tụ tập ở cửa Vân gia không chịu đi, Vân Na nghe Cửu Phì vào báo liền cùng Đại Phì xách một giỏ bánh tới nhà tắm, định tới đó chơi đùa một phen.

Thấy Vân Na vẫn hoạt bát như trước, mải chơi quên luôn ca ca, Vân Sơ yên tâm rồi, cũng phải, mình giáo dục nó từ bé, đâu dễ bị người khác thay đổi, cũng vươn vai một cái rồi đi ngủ.

Ngủ dậy thì đã là buổi chiều, khi Vân Sơ ăn cơm thì Địch Nhân Kiệt từ phòng khách chui ra, đầu tóc xác xơ, trong nhà không có phó nhân, hắn đành từ vào bếp lấy bát đũa ăn cùng Vân Sơ, hết sức tự nhiên, tên khốn đó không coi bản thân là khách nữa.

Địch Nhân Kiệt trước tiên quan sát Vân Sơ, thấy y từ trên xuống dưới không có lấy một vết thương thì thán phục:" Có thể thoát thân dưới tay Bùi Hành Kiệm, giỏi!"

Vân Sơ đặt đũa xuống:" Ngươi biết nam nhân đó là Bùi Hành Kiệm à?"

"Công Tôn Đại Nương nói với ta."

Giọng Vân Sơ cao lên một chút: "Nữ nhân đó chính là Công Tôn Đại Nương sao?"

"Đúng thế, kiếm vũ của nàng quán tuyệt Trường An, cùng với Đao của Bùi Hành Kiệm được gọi là Đao kiếm song tuyệt." Địch Nhân Kiệt tặc lưỡi, chẳng phải ghen tỵ:

"Khi ta ra thì ngươi chạy mất rồi." Vân Sơ cầm bát lên, tức tối nói:

Địch Nhân Kiệt mặt trơ ra như không:" Không chạy không được, vốn định quan sát tuyệt thế mỹ nữ ở khoảng cách gần, kết quả mỹ nữ nói với ta, lát nữa Bùi Hành Kiệm ra sẽ băm nát ta, ta không chạy thì còn đợi tới bao giờ?"

Vân Sơ nghiến răng:" Ta còn nhớ ngươi tự xưng là Vân Sơ trước mặt Bùi Hành Kiệm."

Địch Nhân Kiệt hời hợt nói:" Có gì đâu, che mắt hắn ấy mà, người đừng để trong lòng. Ta tin ngươi đối phó với hắn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."

Thứ khốn kiếp như vậy bảo người ta còn nói được gì, Vân Sơ nhắc nhở:" Đúng là chuyện nhỏ thôi, nhưng đừng quên khi đối diện với Công Tôn Đại Nương, ngươi bỏ mặt nạ xuống mới báo danh, người ta mà tới thái học chặn đường, ngươi chạy được không?"

Địch Nhân Kiệt cười đắc ý:" Hôm qua tuy ánh trăng rất sáng, nhưng ta xoay lưng lại ánh trăng, thêm vào nhìn người vào buổi tối và nhìn người vào ban ngày khác biệt rất lớn. Với Công Tôn Đại Nương mà nói, ta là người xa lạ, nàng ấy cố ý ghi nhớ dáng vẻ một người xa lạ làm gì?"

"Thời gian ta bỏ mặt nạ xuống rất ngắn, về sau khi ngươi xe rách y phục của người ta. Để tiện ngắm nhìn lại không để lại ấn tượng xấu với mỹ nhân, ta liền đeo mặt nạ lên. Thêm vào chúng ta nửa năm nữa mới tới thái học bái sư, tin ta đi, thứ để lại trong ký ức Công Tôn Đại Nương, ta là nam nhân đeo mặt nạ Côn Lôn nô đáng sợ mà thôi."

"Cho nên dù Đào Hành Kiện có theo tên mà tìm tới ngươi, ngươi cứ làm ra vẻ vô tội là được, hắn làm gì nổi chúng ta."

"Còn chúng ta có thể nhân cơ hội đó kết hảo hữu với Bùi Hành Kiệm, nói không chừng có thể thưởng thức kiếm vũ tuyệt diệu của Công Tôn Đại Nương. Đó là lý do mà ta xưng tên ngươi đấy, khi nào bọn họ tới tìm, ngươi nhất định phải báo cho ta biết nhé, chậc chậc, không dễ mà gặp Công Tôn Đại Nương đâu, nữ nhân đó thật khiến người ta chảy nước dãi mà."

Vân Sơ lặng người hồi lâu, chuyện xảy ra trong thời gian rất ngắn, tên này vừa hau háu ngắm gái lại còn suy tính dơ bẩn được nhiều thế cơ à, đúng là thứ quái thai. Nghe giọng điệu vô sỉ của hắn, Vân Sơ thốt lên:" Ta nhớ ngươi từng nói với ta, quân tử không thể thiếu chí lớn. Kết giao Bùi Hành Kiệm, mục đích lại là ở Công Tôn Đại Nương, xin hỏi vị quân tử này, chí lớn ở đâu?"

Địch Nhân Kiệt trơ tráo nói: "Quân tử vì hồng nhan mà không từ thủ đoạn, đây là câu chuyện đẹp lưu danh thiên cổ, có cần ta kể cho ngươi vài điển cố về phương diện này không?"

"Í, ta phát hiện ra ngươi đọc sách chưa đủ nhiều, sau này đọc nhiều sách vào cho mở rộng tầm mắt, cứ đi theo dấu chân của tiền bối là không sai được."

Nghe giọng điệu cặn bã đó của Địch Nhân Kiệt, Vân Sơ bừng tỉnh, bảo sao tên này sau lên chức các lão, còn chết bình an, sống khoái hoạt cả đời. Chưa hết, lại còn có rất nhiều đồn thổi ái tình với Vũ Mị Nương, chẳng những không bị người ta ghét, còn được gọi là một đôi hợp nhất, cho dù bị Lai Thần Tuấn tống vào nhà lao đợi chết cũng trở mình từ tuyệt địa.

Đoán chừng chính là nhờ tinh thần ai chết thì chết chứ không phải mình này.

"Tối nay chúng ta đi đâu chơi đi, hay tới phường Sùng Nhân nhé?" Địch Nhân Kiệt rủ rê:

Vân Sơ hít thở lấy lại tinh thần:" Nơi đó là địa bàn của Thượng thư tỉnh với các tấu viện, Tết Nguyên Tiêu người ta không làm việc, tới ma cũng chẳng có, còn tới đó làm cái gì?"

"Ngươi không biết à, đêm nay sĩ tử Thái học ta chuẩn bị tung hoành phường Sùng Nhân, để đám oanh yến ở đó cảm thụ được khí thế đường đường của sĩ tử Đại Đường." Nói những lời này ánh mắt Địch Nhân Kiệt lại bừng lên khao khát:

Vân Sơ ngạc nhiên, nơi đó đa phần quan thự, giờ là ngày nghỉ đâu còn ai: "Tới cái phường đen xì xì đó gặp ma nữ à?"

Bình Luận (0)
Comment