Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 167 - Q1 - Chương 167: Nguyên Tiêu Trường An Lạc Vô Biên. (3)

Q1 - Chương 167: Nguyên Tiêu Trường An lạc vô biên. (3) Q1 - Chương 167: Nguyên Tiêu Trường An lạc vô biên. (3)

Địch Nhân Kiệt nhìn Vân Sơ đầy thương hại:" Nơi đó không chỉ có Thượng thư tỉnh và tấu viện các nơi, còn có tám nhà thượng thư, có nhà tán kỵ thường, bốn năm kiểm giáo, còn có nhiều phủ công chúa và quận chúa. Ngươi có biết vì sao ta chỉ nhắc tới quan danh mà không nói tới nhà ai không?"

Vân Sơ biết tên này giao du rộng biết nhiều, chắp tay khiêm tốn:" Xin được chỉ giáo."

Địch Nhân Kiệt nhạt giọng nói:" Vì những người có chức danh đó cơ bản không ở kinh thành, mà tán cư tại khắp nơi."

Vân Sơ hôm nay bừng tỉnh quá nhiều lần:" Đám thiếp tỳ mỹ nhân cô đơn mà những người đó để lại trong nhà mới là mục tiêu của các ngươi phải không?"

Địch Nhân Kiệt chép miệng:" Trước kia ta chưa từng đi, chủ yếu là không có thân phận không được người ta coi trọng, bây giờ thành Thái học sinh rồi, Trương Giản Chi, Trương huynh định dẫn ta đi mở rộng tầm mắt."

"Nghe nói chỉ cần vận khí tốt, một tối kiếm được bảy tám dây lưng của nữ tử cũng không thành vấn đề. Người thắng lợi có thể dẫn đám huynh đệ tới tửu lâu uống say một trận, cùng kỹ tử ca vũ, cuống hoan tới sáng."

Vân Sơ lặng lẽ uống hết bát canh, lặp lại câu kia:" Quân tử không thể thiếu chí lớn."

Địch Nhân Kiệt cũng uống hết số canh còn lại, dùng đũa gõ bát hát:" Áo vàng chàng tiếc mà chi, tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai. Hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô."

"Vân huynh mới ngu làm sao."

Vân Sơ khâm phục nhìn Địch Nhân Kiệt, vạn vạn lần không ngờ dâm từ loạn khúc lại được hắn hát với giọng đường hoàng, hát ra cảnh tượng thịnh thế.

Tất nhiên Vân Sơ không đi theo một đám Thái học sinh lén la lén lút chui vào ngõ tối sưu tầm đai lưng của nữ nhân. Y muốn cùng Vân Na đi chơi Nguyên Tiêu, chơi đoán đố, ăn tất cả món ngon ở Trường An, bù đắp thời gian cực khổ trong chùa.

"Ca ca, đi thôi."

Vân Na đột nhiên hùng hổ về nhà, cầm gậy bóng chày cỡ nhỏ của mình, nghĩ một lúc rồi rồi lấy thêm cái gậy cỡ to của ca ca, tới thư phòng của ca ca, không nói một lời ném gậy cho ca ca.

Vân Sơ đang đọc sách, dùng một tay nhận lấy gậy:" Ai chọc giận muội thế?"

Đợi Vân Na kể câu chuyện một cách vấp váp, mặt Vân Sơ tối sầm.

Mẹ của Yêu Nương, một đứa tiểu đệ của Vân Na hôm qua bị một đám người ức hiếp, đám người đó chẳng những lấy đi tiền mà mẹ của Yêu Nương vất vả bán hoa lụa có được, còn đánh bị thương a gia của Yêu Nương.

Không chỉ nhà của Yêu Nương bị ức hiếp, gần như tất cả những hộ mở quán hôm qua ở phường Tấn Xương gần như bị hết, mỗi nhà ít nhất tổn thất năm tiền. Đám tiểu đệ mới sáng sớm đã đi tìm Vân Na không phải để chơi mà để mách đại tỷ, muốn đại tỷ chủ trì công đạo.

Vân Na nghe chuyện này, cái đầu nhỏ muốn nổ tung.

Nó chưa mặc y phục đã nhảy từ ao tắm ra, muốn đi báo thù cho đám tiểu đệ của mình, may mà Thôi nương tử nhanh tay ôm lấy, cho nên mới không xuất hiện cảnh hãi hùng Vân gia tiểu tử trần truồng cầm gậy đuổi đánh người khắp phố.

Từ lúc y về tới giờ, Lưu Nghĩa chưa đem chuyện phường dân bị đám lưu manh côn đồ tống tiền nói cho y.

Điều này làm Vân Sơ ngày càng thất vọng với Lưu Nghĩa.

Vỗ về Vân Na đang cuồng bạo như con báo nhỏ, Vân Sơ bảo Cừu Phì đi gọi Lưu Nghĩa tới.

"Lý trưởng, đây không phải chuyện gì to tát, không có nha nhân, không có quan phủ thu thuế, chúng ta chỉ phải trả Bao Nha Hổ 5 tiền là lãi rồi." Lưu Nghĩa rối rít giải thích:” Phương dân đều không ý kiến gì cả.”

Ai dè không giải thích thì thôi, giải thích như thế Vân Sơ càng giận, lạnh lùng nói:" Một cái phường có hơn 5600 người lại bị mười mấy tên vô lại bắt nạt, không dám phản kháng à? Hay là ngươi và Bao Nha Hổ câu kết, ăn trong rào ngoài, lấy tiền phường dân?"

Lưu Nghĩa đứng không vững, quỳ sụp xuống trước mặt Vân Sơ, thề thốt:" Lòng trời thương xót, Lưu Nghĩa mà làm ra loại chuyện không phải người đó, cứ để thiên lôi đánh chết đi."

"Lý trưởng không biết, đám Bao Nha Hổ là ác bá số một trong huyện, thường ngày làm càn làm quấy, tống tiền thương hộ là chuyện cơm bữa. Phường Tấn Xương toàn là người thật thà, nào dám đấu lại đám người đó."

"Tiểu nhân nghe nói Hàn Đại bán thịt lợn ở phường Chiêu Quốc vì không chịu giao tiền cho bọn chúng, còn đánh một tên vô lại. Hôm sau rời thành nhập lợn rồi không về nữa, sinh tử không rõ."

"Còn phường An Thiện đối diện với chúng ta, có Trần bà tử làm thêu thùa, vốn chẳng kiếm được bao nhiêu, còn bị đám Bao Nha Hổ bắt nộp tiền. Trần bà tử không chịu, tiếp đó tiểu tôn tử của bà ấy rơi xuống giếng chết đuối."

"Trần bà tử nổi điên đi tìm Bao Nha Hổ, bị người ta đánh gãy chân ném vè. Tối hôm đó Trần bà tử tới cái giếng cháu mình chết đuổi, cũng lao xuống tự sát."

"Người bất lương sau khi biết chuyện này, nói là đi bắt Bao Nha Hổ, kết quả bắt được rồi cũng chỉ đánh ba mươi gậy rồi thả."

"Sau đó nữa người báo tin ngay hôm sau bị chết, người bất lương nói là tự sát, qua loa cho xong chuyện."

"Lý trưởng, không biết vì sao Bao Nha Hổ hôm qua không làm lớn chuyện, đánh mỗi a gia của Yêu Nương, thu các thương hộ khác năm tiền, thế là tử tế lắm rồi."

Vân Sơ trầm mặc rất lâu, trước kia y không nghĩ tới, phường thị còn có xã hội đen.

Thậm chí lâu lắm rồi Vân Sơ không tiếp xúc với loại người này, vì ngay từ ngày đầu tiên nhậm chức chủ nhiệm khu phố, y sai hai cảnh sát giáo huấn tên ác bá Thổ Thạch Phương trên đường, từ đó chẳng nghe nói tới lưu manh ác bá gì nữa.

Thổ Thạch Phương khi bị cảnh sát bắt khóc như trẻ con, chỉ trời thề thốt chứng minh, mình chỉ có cái mồm thôi, chửi vài người, uy hiếp vài người, không hề có ý nghĩ động thủ, càng không phải là xã hội đen gì cả.

Khi đó Vân Sơ nhìn hắn khóc còn thấy đáng thương.

Giờ y rốt cuộc phải đối diện với ác bá Đại Đường rồi, thú vị đấy.

Vừa vặn phường dân phường Tấn Xương vẫn như nắm cát rời, cần tăng cường giáo dục chủ nghĩa tập thể mới được

"Hương quy dân ước của phường Tấn Xương ta phải chăng có một điều, giặc tới phải đánh, đánh chết không sao?"

Lưu Nghĩa hoang mang:" Phường Tấn Xương chúng ta đâu ra hương quy dân ước? Tiểu nhân chưa bao giờ nghe nói tới."

Vân Sơ ném một miếng cam thảo vào miệng thong thả nhai, nói với Lưu Nghĩa quỳ trên mặt đất:" Trước kia không có, bây giờ có rồi, điều dầu tiên là giặc tới phải đánh, đánh chết không sao."

Nói rồi đá Lưu Nghĩa một phát:" Nhanh lên, ta muốn trước buổi tối ngươi phải báo hương quy dân ước này cho tất cả phường dân."

Lưu Nghĩa ngơ ngác:" Một điều thì ít quá."

Vân Sơ hừ một tiếng:" Vậy thêm một cái, thời tiết khô hanh, cẩn thận cúi lửa."

Bình Luận (0)
Comment