Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 168 - Q1 - Chương 168: Huynh Muội Ác Bá. (1)

Q1 - Chương 168: Huynh muội ác bá. (1) Q1 - Chương 168: Huynh muội ác bá. (1)

Lưu Nghĩa còn muốn hỏi, nhưng thấy sắc mặt lý trưởng khó coi, vội vàng chạy đi, khi ra ngoài cửa, ông ta vẫn lẩm nhẩm tám chữ giặc tới phải đánh, đánh chết không sao.

Đột nhiên Lưu Nghĩa dừng bước, hai mắt mở to như mắt trâu, tới giờ ông ta mới hiểu vì sao lý trưởng làm ra cái hương quy dân ước chỉ có hai quy định rồi.

"Ông trời ơi, Bao Nha Hổ đại gia, tối nay ngài ngàn vạn lần đừng tới, ngàn vạn lần đừng tới. Ngài mà tới thì không còn mạng mà về đâu."

Lưu Nghĩa còn tin vào vũ lực của lý trưởng nhà mình hơn Vân Sơ, lý trưởng là mãnh tướng giết xuyên qua quân trận ba vạn người Đột Quyết đấy.

Cứ tưởng lý trưởng không thèm để ý chuyện nhỏ phường dân bị bắt nạt, không ngờ lý trưởng nhà mình gà mẹ bảo vệ con như thế, không ngại giết người.

"Ca ca, khi nào chúng ta đi giáo huấn kẻ xấu?" Vân Na cầm cái gậy bóng chày đi qua đi lại chờ đợi nãy giờ, răng nhe ra như con báo nhỏ hung dữ, khó chịu lắm rồi, Lưu nghĩa vừa mới đi là lại chạy tới giục:

Vân Sơ nhìn mặt trời dần chìm xuống núi tây cùng trăng đang lên, nói:" Đừng vội, tối nay chúng ta đóng cửa đánh chó."

Vân Na hung hăng nói với Vân Sơ:" Muội muốn đánh chết bọn chúng, bọn chúng dám sờ ngực nương thân của Yêu Nương! Thôi ma ma nói với muội, chỗ đó của nữ nhân không được cho nam nhân sờ, sờ vào không sống được nữa."

Vân Sơ hỏi nhỏ:" Muội còn nhớ khi chúng ta ở Thiên Sơn đối phó với bọn trộm cừu thế nào không?"

Vân Na nói to:" Chặt hai tay bọn chúng, rồi chặt đầu bọn chúng cắm lên cọc gỗ, dùng ô đóa ném đá vào đầu chúng. Yết Tư Cát nói, trộm cừu là đám lợn chỉ biết sướng mình, bất kể người khác sống chết."

Vân Sơ chưa từng dạy Vân Na nữ tử phải hiền lương thục đức, thế nên cười nói:" Cho nên tối nay chúng ta xử lý kẻ bắt nạt mẫu thân của Yêu Nương giống bọn trộm cừu, chúng là lũ lợn bẩn thỉu đáng chết."

Vân Na gật đầu lia lịa, vung vẩy gậy càng hăng.

Vân Sơ chẳng lo giết người trước mặt Vân Na, vì Vân Na còn nhỏ nhưng chứng kiến cảnh giết người quá nhiều rồi, với nó mà nói, giết người là một phần không thể thiếu của cuộc sống.

Khi trời tối, con phượng hoàng ở đại môn phường Tấn Xương lần nữa lay động trong ánh đèn, sau nó là con ngõ dài, đèn lồng ghi câu đố bị người ta lấy đi lần nữa xuất hiện hoàn chỉnh trước mặt mọi người. Đèn lồng đỏ rực, nhuộm cả con ngõ thành sắc màu thần bí.

Mẫu thân Yêu Nương vẫn cứ bê một cái sọt lớn ra bán hoa lụa, nàng không muốn đi, nhưng nam nhân của nàng bị Bao Nha Hổ đánh bị thương rồi, nằm trên giường không động đậy được. Yêu Nương nói lão đại nhà nó giúp nó ra mặt, tối nay sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Thêm vào trong nhà thực sự cần tiền mua thuốc, nên nàng mới cắn răng bày quán, hi vọng kiếm thêm được vài đồng.

Yêu Nương chỉ là tiểu nha đầu gày gò bảy tám tuổi, lớn hơn Vân Na một chút, mặc cái áo vài sờn cũ kỹ, ôm một cái sọt khác ra, chỉ cần thấy người đi qua, nó sẽ lớn tiếng chào mời.

Cùng với việc ngày một nhiều người tới phường du ngoạn, mẫu thân Yêu Nương hướng về phía con phượng hoàng đang múa chắp tay cầu khấn:" Văn Đức nương nương phù hộ, Văn Đức nương nương phù hộ."

Con phượng hoàng phát ra tiếng kêu lớn, tựa hồ như thực sự nhận lời cầu khẩn của nàng.

"Rang hạt hồ lô không biết cho thêm muối à? Có biết thiếu muối hạt hồ lô có mùi lạ lắm không?"

"Còn nữa, con mẹ ngươi hô linh tinh cái gì mà ăn hạt hồ lô của ngươi kéo dài tuổi thọ, ngươi hiểu cái rắm, lão tử là đại ti y của thái y thự, nói cho ngươi biết, ăn hạt hồ lô của ngươi có thể khiến nam nhân phấn chấn hùng phong, kim thương không ngã, hiểu không hả?"

"Đúng, cứ hô thế, ai hỏi cứ bảo là Tôn thần y nói, đảm bảo làm ăn tốt."

"Ê ê ê, gọi ngươi đấy, lần sau dám dùng tay chạm vào tằng cao, có tin ta chém tay ngươi không?"

Cái giọng ngông nghênh còn có chút ồn ào của lý trưởng vang lên từ cuối ngõ, không biết vì sao, cái âm thanh làm người ta ghét ấy khiến mẫu thân của Yên Nương không sợ nữa.

Vừa vặn có một đôi phu phụ dẫn tiểu nữ tử đi qua, nàng lập tức lớn tiếng hô át giọng lý trưởng:" Bán hoa lụa, bán hoa lụa đây, tết bằng lụa cung đình thượng hạng, nam nhân đeo lên làm tân lang, nữ nhân đeo lên làm tân nương. Bán hoa lụa đây, Tôn thần tiên cũng nói là hoa lụa tốt ..."

Cái đèn Khổng Minh to quá mức của phường Tấn Xương lại bay lên rồi, dòng người lần nữa tràn vào.

Tối qua chùa Đại Từ Ân tổ chức pháp hội thủy lục ở Ao Khúc Giang, nên trong chùa cầu phúc cho dân với quy mô rất nhỏ.

Tối nay chùa Đại Từ Ân mở rộng cửa, chiêu đãi tín đồ bốn phương, làm Lưu Nghĩa thu tiền mỏi tay, quên béng mất chuyện tối nay lý trưởng nhà mình muốn giết người.

Người tới phường Tấn Xương đại đa số là cha mẹ dẫn theo con cái, vì chỉ có câu đố ở đây mới hợp với trẻ con, câu đố ở nơi khác tới người lớn còn chẳng đoán nổi nữa là trẻ con.

Một đứa bé đến ít nhất phải có người lớn đi theo, có nhà thậm chí là đi cả nhà, đa phần người lớn sẽ thỏa mãn một số yêu cầu không tính là thái quá của trẻ con.

Đồ ở phường Tấn Xương cơ bản đều không đắt, từ còi chim ngói một đồng, tới trâm đồng 50 đồng, nơi này đều có cả.

Cơ mà Đại Đường không có món gì ngon, chợ đêm ở Phường Tấn Xương cũng không ngoại lệ.

Vân Sơ trước kia thích nhất là đi chợ đêm, y có thể ăn từ đầu chợ tới cuối chợ, hơn nữa mỗi khi tới quán nhà người ta chỉ ăn một miếng.

Nếu là thứ mình thích ăn đã đành, nhưng nếm đồ ăn mang tính chất công tác thì quá thống khổ.

Chính vì nguyên cớ này mà Vân Sơ yêu cầu vệ sinh cực kỳ hà khắc với quán nhỏ trên phố, y mà tóm được nơi nào dùng dầu cống là hận không thể giết chết.

Ăn hạt hồ lô chẳng ngon còn có vị lạ, Vân Sơ ăn xong chửi mắng thương phiến, còn nói cho hắn bí phương.

Tên khốn kiếp bán tằng cao dám lấy tay đưa bánh cho người ta, bị Vân Sơ quất cho hai gậy, hắn thề thốt sẽ sửa rồi, Vân Sơ mới bỏ qua.

Người bán diệp lãnh đào ân cần mời Vân Na tiểu nương tử nếm thử, bị Vân Sơ từ chối, vì món ăn này dùng lá hòe ép nước nhào với bột, sau đó làm thành sợi mỳ, cho vào nước lạnh, thêm dấm ăn. Trong thì đẹp, nhưng Vân Sơ không cho ăn Vân Na ăn, vì cây hòe sau lưng hắn không có lấy một cái lá.

Bánh nướng ở phường Tấn Xương ăn khác hẳn với bánh nướng đôi tiểu phu thê kia bán, bánh chẳng thơm, cắn rụng cả răng. Về phần thịt cừu, Vân Sơ nhìn răng cừu đen xì là mất hứng.

Còn Vân Na, đáng lẽ chỗ đông người nhộn nhịp, lại nhiều món ăn như thế, đáng lẽ nó thích lắm, chỉ là hôm nay có việc quan trọng, mắt chỉ láo liên tìm người để đánh, tìm mãi không thấy, cũng rất mất hứng.

Bình Luận (0)
Comment