Đêm Nguyên Tiêu tươi đẹp là thế, người qua kẻ lại nô nức là thế, tiếng cười vang vọng từ đầu ngõ cuối ngõ là thế, vậy mà côi huynh muội ác bá vác gậy bóng chày ngông nghênh đi giữa đường, mặt hầm hầm như muốn sinh sự, làm không ít người phải né tránh.
Đôi huynh muội đó tới trước quán nhà Yêu Nương, Yêu Nương ôm Vân Na sang bên thì thầm không dứt. Vân Sơ nhìn hoa lụa nhà Yêu Nương chỉ một màu, chả ra làm sao, phường Tấn Xương nhiều công tượng giỏi, chỉ là bọn họ không có vốn làm ăn, bảo mẹ Yêu Nương:" Đi tìm Thôi quản gia, trong nhà có nhiều vải vụn lắm, cho ngươi hết."
Mẹ Yêu Nương rối rít tạ ơn, Vân Sơ lại hỏi:" Đám người kia bao giờ tới?"
"Sắp rồi ạ, đèn lớn phường chúng ta bay lên là chúng tới."
"Sau tối nay bọn chúng không tới được nữa."
Yên Nương thấy lý trưởng cười rất đẹp, lần nữa cúi đầu cảm tạ.
Vân Na nửa năm qua lớn lên không ít, Vân Sơ không tiện cõng nó trên cổ nữa, hai huynh muội tạm biệt Yêu Nương, tiếp tục tuần tra đường phố.
Lúc này người đi dạo trên đường đã đông lắm rồi, một người cha dắt tay tiểu nam hài, nó đột nhiên chỉ đèn lồng hô:" A gia, a gia, con đoán ra rồi."
Người cha trẻ cúi xuống cười hỏi:" Tiểu Lan Nhi đoán ra gì rồi, đọc ra cho a gia nghe xem."
"Vâng, nhìn xa là ngôi sao, nhìn gần giống đèn lồng, rốt cuộc là cái gì, vốn là một con côn trùng. Là đom đóm, buổi tối đuôi nó sẽ phát sáng, là đom đóm." Đứa bé hò reo:
Cha đứa bé cười to, vội gọi người của phường Tấn Xương tới, bảo đứa bé nói ra đáp án lần nữa. Rất nhanh quản sự tươi cười lấy đèn lồng xuống đưa cho nó.
Vân Na hâm mộ đôi cha con đó mang đèn lồng đi, Vân Sơ chỉ một cái đèn lồng khác:" Có đoán ra không?"
Vân Na mở to đôi mắt vô tri:" Muội không biết."
Vân Sơ thở ra một hơi thật dài, nói:" Muội xem, câu đó là ... Tuổi không nhiều, râu cả đống, gặp phải ai, thích kêu mẹ mẹ. Đoán xem là gì, là thứ muội quen thuộc nhất đấy."
Vân Na cho tay vào miệng, mắt chớp liên hồ, đầu ngoẹo sang bên, môi trề ra vất vả suy nghĩ. Vân Sơ nhìn mà đau lòng, chuẩn bị giúp nó ăn gian thỏa mãn chút hư vinh của tiểu nữ hài thì bên cạnh có giọng nói trong trẻo truyền tới:" A nương, a nương, con biết rồi là con dê sừng dài ..."
Thế là Vân Na lần nữa nhìn tiểu nữ hài mặc cái váy xanh lấy đi cái đèn làm thành hình sơn dương, nắm tay a nương tung tăng rời đi, còn thi thoảng quay đầu lè lưỡi trêu tức Vân Na.
"Thì ra là cừu mọc râu ..." Giọng nói kéo dài mang đầy tiếc nuối của Vân Na làm Vân Sơ đau xót:
Liên tiếp bị đả kích hai lần, hai huynh muội không còn tâm tư đi đoán đố nữa, kiếm cái bồn hoa chưa làm xong ngồi xuống, ngây ra nhìn người qua kẻ lại.
Phường Tấn Xương không có lưu manh xuất hiện như một bức tranh, bất kể là con phượng hoàng lớn tắm trong ánh sáng đỏ rực, hay là đèn Khổng Minh cực lớn treo trên không, ngõ thẳng tắp rực rỡ dưới ánh đèn lồng, thêm vào đám đông vui vẻ nói cười, dùng hợp lại một cách hài hòa.
"Nộp tiền, nộp tiền, nộp tiền ..."
Một tràng tiếng ồn ào đánh thức đôi huynh muội đang buồn chán.
Vân Sơ nhìn Vân Na, hai huynh muội đều sáng mắt, Vân Na lập tức giấu gậy bóng chày sau lưng, Vân Sơ cũng tự nhiên xoay ngược gậy giấu sau cánh tay.
Lưu Nghĩa bị tiếng nói kia đánh thức từ giấc mộng đẹp, như con lừa bị kinh hãi, sai thủ hạ trông coi rương tiền, ông ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi xảy ra chuyện. Vừa tới nơi thì thấy một đôi huynh muội đang dùng ánh mắt âm u đứng xem náo nhiệt.
"Hổ đại gia, Hổ đại gia, đi mau, đi mau, phường Tấn Xương không phải nơi ngài có thể tùy ý thu tiền đâu."
Bao Nha Hổ mọc cái răng vổ, hai má nhô cao, nhưng dưới cằm lại thóp lại, hai mắt ti hí, thật uổng phí cái thân hình cao lớn lực lưỡng, xấu đau xấu đớn. Bị Lưu Nghĩa nói mà ngẩn ra, không biết từ khi nào lão già hèn nhát này dám nói những lời ấy với mình.
Cánh tay trần vạm vỡ vươn ra tóm lấy ngực Lưu Nghĩa nhấc lên, rống:" Ngươi không nghe ngóng xem, 108 phường có nơi nào Hổ gia không tới được."
Lưu Nghĩa càng cuống, giữ cổ tay hắn:" Bây giờ ngươi đi vẫn kịp, đừng trách ta không nói trước."
Bao Nha Hổ nâng gối một phát vào đũng quần Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa hét thảm thiết, toàn thân cong lại như con tôm.
Hắn ném ông ta đi, rống lớn với người vây quanh xem:" Ai dám nói Hổ gia không phải."
Người đi đường tức thì nhanh chóng tả ra, ai nhát gan chút thì kéo người nhà đi thật nhanh.
Bao Nha Hổ thấy cảnh đó thì cười ha hả, sáu tên tráng hán cũng cười theo, thô bỉ vô cùng.
Bao Nha Hổ tòm lấy một thương hộ bán đồ trúc, vừa lắc vừa quát:" Mỗi nhà 20 tiền, hôm qua lão tử từ bi, các ngươi coi lão tử dễ bắt nạt chứ gì?"
Bán trúc biết lý trưởng đứng đó nãy giờ, tay lại còn giấu cây gậy đáng sợ từng đánh phường dân té đái vãi phân, nên nào sợ nữa, đẩy mạnh Bao Nha Hổ ra:" Gia gia không trả tiền ngươi."
Một câu của thương phiến làm Bao Nha Hổ và đám thuộc hạ sững sờ, lập tức hắn cười gằn, muốn bắt tên không sợ chết này, hôm nay bất kể thế nào hắn cũng phải lấy tên này ra lập uy.
Thương phiến không ngốc, không chạy linh tinh, nấp ngay sau lưng Vân Sơ, đã thế còn chỉ tay vào mặt Bao Nha Hổ quát:" Có giỏi thì lại đây, lý trưởng nhà ta ở đây, cho ngươi mười cái gan cũng không dám."
Vân Sơ quay đầu nhìn tên thương phiến giỏi chia rẽ ly gián này, ta tưởng ngươi dũng cảm lắm chứ, thương phiến liền nặn ra nụ cười hèn mọn với y.
Bao Nha Hổ xem ra cũng không tầm thường, nghe nói thiếu niên không quá cao lớn trước mặt là lý trưởng, chắp tay nói:" Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi làm lý trưởng, ta không chọc vào ngươi, ta thu tiền của ta, không liên quan tới nhau, thế nào?"
Vân Sơ nhìn tên ngốc:" Không được."
Bao Nha Hổ thấy mình tử tế lắm rồi, nổi khùng:" Ngươi muốn thế nào?"
Vân Sơ hơi ngả người về phía trước, nhìn vào mắt hắn:" Hôm nay hoặc ngươi đánh chết ta, hoặc bị ta đánh chết."
"Ta chưa từng đánh chết lý trưởng, hôm nay vừa vặn thử xem." Bao Nha Hổ cười gằn:
Nói nồi xông tới, ai ngờ vừa nhấc chân lên thì cẳng chân đau nhói, hai chân mềm nhũn mất sức quỳ sụp xuống trước mặt Vân Sơ. Bấy giờ hắn mới hiện ra một tiểu hồ cơ mặc cái váy màu phấn hồng đang cười với mình.
Chỉ thấy một mái tóc vàng nhạt chưa dày lắm, chải chuốt cẩn thận, hai bên là hai búi tóc đáng yêu, trên đầu không có đồ trang sức, chỉ dùng hai sợi tơ không biết dùng vật liệu gì buộc lên, một đôi tai xinh xắn, không có lỗ khuyên vòng tai, da thịt trắng nõn trơn bóng, bóng loáng như ngà voi lại có vẻ hồng hào, mũi như dọc dừa, thẳng tắp nhỏ nhắn, đôi mắt to sáng con người xanh ngắt.
Bạo Nha Hổ chưa từng gặp tiểu hồ cơ nào xinh xắn thơm tho như vậy, mừng rỡ nói với đồng bọn :" Bắt lấy nó, bắt lấy nó, giá cao đấy."
.... Lời tác giả ....
Thanh minh trước, những nội dung Phật pháp trong truyện không Kiết Dữ 2 bịa đặt, mà sau khi nghe cao tăng giảng giải hiểu được chút ít. Không hề có ý xúc phạm phật pháp, tôi không tin, nhưng tôi tôn trọng Phật.