Bao Nha Hổ có lẽ không bao giờ ngờ được, những lời hắn nói với tiểu hồ cơ xinh đẹp kia cũng là lời cuối cùng trong đời.
Lời hắn vừa mới dứt thì trong ánh mắt mọi người, cái răng vổ của hắn gãy lìa, răng trong mồm bay tứ tung. Không chỉ răng rơi đầy đất, cả cằm cũng lún vào hai tấc, tiếp đó máu phun như suối.
Bao Nha Hổ bị trúng một đòn này toàn thân mất năng lực hành động, ngoài miệng ồng ộc tuông máu, đũng quần ướt cả mảng, đang không ngừng tuôn ra.
Không một tiếng kêu, thậm chí không gây động tĩnh quá lớn, gậy bóng chạy nện vào cằm hắn chỉ bốp một tiếng, trên đường phố huyên náo, gần như chẳng nghe thấy.
Chuyện xảy ra quá nhanh quá bất ngờ, cũng quá tàn bạo, gần như tất cả đều chết lặng. Lưu Nghĩa bị cảnh tượng máu me đó làm run lên, may mà ông ta sớm dự liệu kết quả này, vào đúng lúc cần thiết, ông ta phát huy tác dụng phường chính, gọi một đám phường dân vây quanh thành vòng tròn không quá lớn, đuổi những du khách xem náo nhiệt đi.
Vân Sơ thong thả lau máu trên gậy vào người Bao Nha Hổ, bình thản nói:" Điều thứ nhất trong hương quy dân ước của phường Tấn Xương, giặc tới phải đánh, đánh chết không sao, nhớ chưa?"
Phường dân rối rít gật đầu.
Vân Sơ chỉ bọn lưu manh còn lại bị một đòn tàn bạo của y sợ tới rúm lại một chỗ:" Đánh chết chúng."
Đám phường dân cứng người, chưa kịp có phản ứng gì thì Vân Na đã thành người đầu tiên cầm gậy bóng chày hét lanh lảnh xông lên, ai không biết tiểu nương tử là bảo bối của lý trưởng, chẳng may có làm sao thì họ khỏi sống. Thế là cả người còn do dự cũng cuống cuồng xông lên, sáu tên lưu manh bị nhấn chìm.
Đợi đám đông tản đi thì trên mắt đất chỉ còn sáu cỗ thi thể máu me như những con búp bê nát, lúc này phường dân bị ức hiếp lâu ngày nhất thời bộc phát mới biết sợ, ai nấy nhìn lý trưởng, không biết làm sao.
Vân Sơ tới bên Bao Nha Hổ vẫn quỳ dưới đất, hai tay xoay mạnh, bẻ ngoặt đầu hắn sang bên.
Sau đó phủi tay bảo với Lưu Nghĩa đang ngây ra như gà gỗ:" Chôn vào hố xí, nhớ đào cái hố xâu vào, tránh trời nóng có mùi bốc lên, mọi người nên làm gì thì làm nấy đi. Ai hỏi tới cứ bảo không biết."
Chẳng mấy chốc trên mặt đất chẳng còn gì, đến máu cũng bị phường dân dùng nước sạch rửa hết, đợi khi du khách qua lại một hồi, mùi máu cũng không ngửi thấy nữa.
Chỉ là Vân Sơ không biết rằng ngay khi phường dân bao vây quanh đám người của Bao Nha Hổ đã có một kẻ lập tức chạy đi.
Đám Bao Nha Hổ không phải chưa từng gặp chuyện bị người dân phẫn nộ tụ tập phản kháng, vì thế bọn chúng luôn bố trí một người đi sau cả đám, tránh bị quét sạch một mẻ, không ai tới ứng cứu.
Con cá lọt lưới kia đi không lâu thì có người tìm tới phường Tấn Xương.
Người bất lương Trương Giáp đứng trên đường phố đông vui tấp nập, hắn căng mắt ra nhìn, tìm kiếm tung tích của đám người Bao Nha Hổ, nhưng chẳng thấy đâu.
Không biết sao hắn nhìn đường phố náo nhiệt trước mắt giống con mãnh hổ há to mồm, tựa hồ có thể nuốt chửng người ta trong chớp mắt.
Đoàn người Bao Nha Hổ cứ như vậy biến mất tăm tích.
Bắt mấy phường dân hỏi, kết quả giống nhau, bọn họ không thấy đám đám Bao Nha Hổ, chuyện vô lý, nhưng người ta cứ nói không thấy thì làm được gì? Vì thế bọn họ đi tìm lý trưởng.
Lý trưởng phường Tấn Xương là một thiếu niên, trông tuấn tú nho nhã, nghe nói là từ trong quân ra, nhưng người ta là quan, không phải nhân viên ngoài biên chế huyện nha như họ có thể chất vấn.
Còn về phần phường chính là kẻ hèn nhát có tiếng, quanh năm bị Tôn hộ tào tát nổi danh Trường An, loại người này không có gan đối phó với Bao Nha Hổ.
"Nếu không có việc gì thì các ngươi đi sớm đi, đừng quấy rầy bách tính làm ăn, càng đừng dọa người tới đây chơi."
Nghe thiếu niên lý trưởng nói thế, Trương Giáp lần nữa nhìn y với ánh mắt ngờ vực.
Đám lưu manh vô lại trong thành Trường An là đám nhân công giá rẻ do người bất lương ngầm dựng lên, bọn họ không thể quang minh chính đại tống tiền bách tính, đành tạo ra đám lưu manh làm việc này, thuận tiện nâng cao tiền công ít ỏi của họ.
Cho nên khi kẻ liên lạc kia báo Bao Nha Hổ bị phường dân bao vây, bọn họ vội vàng tới chống nhưng cho hắn.
Giờ đám Bao Nha Hổ vô duyên vô cớ biến mất làm Trương Giáp sợ hãi.
Vân Sơ sớm biết có kẻ trong nha môn chống lưng cho đám Bao Nha Hổ, chỉ là không ngờ đối phương tìm tới nhanh như vậy, tuy không rõ nguyên nhân nhưng y không hoảng, đặt tay lên vai Trương Giáp:" Hiện ta đang học ở thái học, năm sau nếu thuận lợi ta sẽ thi minh toán, không phải không thể thi minh kinh, mà là lo thi minh kinh thêm vào cấp bậc tòng bát phẩm của ta, sẽ bước lên quá cao, phải rời Trường An."
"Minh toán là vừa vặn, thi được sẽ an bài chức vị cửu phẩm, mà ta là tòng bát phẩm, tất nhiên quan phủ sẽ ưu tiên ta,"
Vừa nói Vân Sơ vừa vỗ, vỗ một cái Trương Giáp lại run lên một lần.
"Nay Lư huyện lệnh huyện ta là quan lục phẩm, huyện thừa là thất phẩm, chủ bạ tòng thất phẩm, vậy khả năng cao nhất chức vị của ta là huyện úy, vừa vặn cho cấp bậc của ta, vừa vặn là cấp trên của các ngươi."
Trương Giáp thấy cổ họng mình rất khô, ho mấy tiếng mới nói được:" Huyện Vạn Niên là huyện kinh thành, không dễ thành huyện úy được đâu."
Vân Sơ vỗ đầu hắn:" Ta là bộ hạ cũ duy nhất của Nhạn Môn hầu còn sống từ Quy Tư về, là người xây dựng lên con phượng hoàng khổng lồ giúp Lư huyện lệnh cơ hội thăng tiến, còn là người giúp nhà hiền quý thể hiện tấm lòng với Văn Đức hoàng hậu ... Ngươi nghĩ xem, một người có quân công, xuất thân thái học, lại đỗ đạt, làm một huyện úy nhỏ xíu có phải là lỗ không?"
Trương Giáp cắn răng nói:" Lang quân có điều chưa biết, người bất lương nhìn tựa hung ác, nhưng sống khổ vô cùng. Người bất lương ở ngoài kia sống đầy đủ sung sương, còn người bất lương ở kinh thành thì chút tiền lương nuôi bản thân cũng khó, nói gì tới gia đình."
"Chỉ đành dùng chút thủ đoạn, nuôi lớn bé trong nhà."
"Lang quân là quý nhân, bọn mỗ không dám làm xằng, nhưng người bất lương cũng là người, cũng có cha mẹ thê nhi ..."
Vân Sơ cười, vẫn cứ vỗ đầu hắn:" Nếu thế các ngươi tốt nhất hi vọng bản quan có thể thành huyện úy, nếu không các ngươi làm thế, sớm muộn có người xử lý, tới lúc đó xung quân, mất đầu là nhẹ."
Trương Giáp chắp tay:" Nếu thế tiểu nhân coi như chưa bao giờ có đám Bao Nha Hổ, càng không biết lang quân ra tay."
Vân Sơ liếc xéo hắn:" Ai nói với ngươi là ta giết Bao Nha Hổ? Bản quan tối nay tuần tra đường phố cả tối, chưa từng rời đi nửa bước, ngay cả chuyện giết người mà ngươi cũng dám chụp lên đầu bản quan à?"
Trương Giáp vả miệng:" Tiểu nhân nói sai rồi."
Vân Sơ chỉ cổng phường:" Vậy thì đi đi, đừng quấy rầy bách tính kiếm tiền nuôi gia đình."